Loại nghiệp lực này, bất luận là thiện nghiệp hay là ác nghiệp, tất cả mọi người không có cách nào tránh khỏi.
Nghiệp lực có tác dụng quan trọng ở trong cuộc đời từng trải của chúng ta, thậm chí có thể phối hợp căn nguyên luận cùng vô thủy vô minh hóa thế giới
Năng lực chủ yếu của nghiệp hỏa chính là đốt cháy nghiệp lực.
Nghiệp lực bị nghiệp hỏa dẫn hỏa, nếu như là ác nghiệp, kết quả căn bản là bị đốt thành mảnh vụn; nếu như là thiện nghiệp, như vậy sẽ được tinh lọc.
Tiêu Trần tự nhận không phải là người tốt gì, giết người cũng không phải là số ít, trên người không có khả năng xuất hiện thiện nghiệp.
"Con bà nó, vô lượng thiên tôn, Hallelujah, a di đà phật, đại thần các lộ phù hộ, lần này có thể đi qua, bảo đảm trở về không đập vỡ kim thân của các vị."
Tiêu Trần nghiến răng kêu lên những loại khẩu hiệu chẳng ra cái gì cả.
"Bịch!"
Tiêu Trần cũng không phải là người chỉ biết nói, căn bản không chút do dự, thu hồi hồ lô, trực tiếp nhảy xuống.
Dòng sông Nghiệp Hỏa không tính là quá sâu, cũng chỉ mười mấy thước, Tiêu Trần dùng tới thiên cân trụy, trong nháy mắt chìm vào dưới đáy của dòng sông Nghiệp Hỏa.
Hỏa diễm cuồn cuộn, điên cuồng cuốn tới, trong nháy mắt nhiệt độ kinh khủng bao phủ Tiêu Trần.
Trong chớp mắt, từng sợi tơ màu xanh nhạt xuất hiện ở trên người Tiêu Trần, nhiệt độ cao bị ngăn cách ngoài da.
Tuy nhiệt độ cao bị sợi tơ màu xanh lam che giấu, thế nhưng tất cả nghiệp hỏa điên cuồng đều bám lên người Tiêu Trần, trong nháy mắt Tiêu Trần biến thành một người lửa.
Tiêu Trần không dám dừng lại dù cho là một giây, chống lại hỏa diễm nóng nảy này, điên cuồng bơi lên đầu nguồn.
Đi chưa được hai bước, Tiêu Trần đột nhiên cảm giác toàn thân đau nhức.
Loại đau nhức không cách nào hình dung được, khiến cho Tiêu Trần suýt chút nữa nổi điên.
Loại đau này, căn bản không phải từ bên ngoài, mà là tới từ bộ phận bên trong cơ thể.
Nói cách khác nghiệp lực trong thân thể của Tiêu Trần bị nghiệp hỏa dẫn hỏa.
Tiêu Trần giơ tay lên nhìn, phát hiện trên da xuất hiện từng vết nứt.
Ngọn lửa màu đen, phun trào ra ngoài từ trong những khe hở này.
Tiêu Trần biết, đây chính là biểu hiện của ác nghiệp bị dẫn hỏa.
Nếu như lúc này có người thấy bộ dạng của Tiêu Trần, nhất định sẽ bị hoảng sợ không nói nên lời.
Bộ phận bên ngoài thân thể của Tiêu Trần, bám vào ngọn lửa màu trắng của nghiệp hỏa, trên thân thể lại xuất hiện từng cái khe hở chằng chịt trải rộng toàn thân, những ngọn lửa màu đen phun trào ra ngoài từ trong khe hở này.
Ngọn lửa hai màu đen trắng bao vây Tiêu Trần lại, khiến cho Tiêu Trần lúc này nhìn qua giống như Hỏa Thần lâm thế.
"Con mẹ nó, ông đây cả đời san bằng Xích Triều, đuổi tử quân, định hư không, hộ tống đại đạo, nghiệp hỏa chó má nho nhỏ này, cũng dám tới bình định thiện ác của ông."
Tiêu Trần bước đi không ngừng, tức miệng mắng to trong cơn đau dữ dội.
Tiêu Trần bị phỏng cũng không làm gì được, chỉ có thể mắng mẹ mấy câu, miệng nghiện ấy mà.
Nghiệp Hỏa có một đặc điểm là không thể dập tắt được, đặc tính dẫn đốt nghiệp lực này sẽ làm nó liên tục thiêu đốt.
Cho đến khi người dẫn đốt nghiệp lực hoàn toàn tan thành mây khói, hoặc toàn bộ cơ thể được thanh lọc.
Xét theo tình huống hiện tại, một thân ác nghiệp của Tiêu Trần khả năng cao sẽ bị đốt thành xỉ.
Tiêu Trần đỡ lấy Nghiệp Hỏa táo bạo đi dưới đáy sông lớn, nghiệp lực màu đen bị dẫn thiêu đốt càng thêm chói mắt.
Ngọn lửa đen bùng lên từ hốc mắt, từ miệng và từ mỗi một vết nứt trên cơ thể.
Trên người Tiêu Trần ngày càng có nhiều vết nứt, giống như đồ sứ sắp vỡ vụn, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ tan tành.
Loại đau đớn bỏng rát từ trong ra ngoài này căn bản không phải là thứ con người có thể chịu đựng được.
Đầu óc của Tiêu Trần không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì ngoài sự đau đớn, bây giờ Tiêu Trần chỉ dựa vào hơi thở cuối cùng mà bước về phía trước một cách máy móc.
Độ ẩm của da bay hơi rất nhanh, dần dần bị đốt cháy thành màu như than củi.
"Răng rắc..."
Một mảng da cháy thành than cứ thế tách rời khỏi cơ thể, để lộ phần xương cháy đen bên trong.
Lúc này cả người Tiêu Trần giống như một cái cây bị ngọn lửa thiêu trụi, không còn chút sinh khí nào.
Vừa định nuốt xuống một hơi cuối cùng, sợi chỉ đỏ trên cổ Tiêu Trần đột nhiên đứt đoạn.
Một tấm bùa hộ mệnh hình tam giác tự động bay ra.
Đó là tấm bùa hộ mệnh mà ba Tiêu Trần đưa cho hắn trước khi đi, hình như là cầu được ở chỗ Quán chủ Bạch Vân Quan.
Bùa hộ mệnh tự động mở ra, lá bùa màu vàng bắt đầu vặn vẹo biến ảo, cuối cùng lá bùa màu vàng biến thành màu đỏ như máu.
Trên lá bùa màu đỏ, pháp chú giống như gà bới phát ra hào quang màu đỏ ngập trời.
"Bốp! !"
Lá bùa đỏ bỗng chốc dán trên cái trán cháy rụi của Tiêu Trần.
"Quá... đáng! Ông... quả thực... là cương thi... nhưng... ông... là... cương thi... không... hút máu..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận