Chưa ai từng nhìn thấy sức mạnh thực sự của Đại Đế, bởi vì hầu như tất cả những người từng thấy đều đã xuống địa ngục cả rồi.
Trong lòng mọi người, ấn tượng về Đại Đế chỉ dừng lại trong truyền thuyết mà thôi.
Thậm chí, phần lớn mọi người đều cho rằng Đại Đế chỉ cao hơn một cảnh giới so với Ngụy Đế.
Thực lực dù mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn quá nhiều được.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu hai chữ "Đại Đế" này có nghĩa là gì.
Đại Đế đã không còn là một sinh mạng cùng chiều với bọn họ nữa.
...
Nghe những lời thất vọng xung quanh, Trương Đại Pháo không kìm được tức giận gầm lên.
"Làm càn, ngậm cái miệng thúi của các ngươi lại."
Khí thế quanh người Trương Đại Pháo giống như một con chó điên, điên cuồng gầm rống, chấn động đến mức khiến những người xung quanh sững sờ, choáng váng.
Hóa ra Trương Đại Pháo chỉ biết khoác lác này lại có tu vi đến mức này.
Nhìn Tiêu Trần ma tính thờ ơ, có người bất mãn mỉa mai nói: "Cho dù là Đại Đế thì sao? Đại Đế cũng chỉ cao hơn một cảnh giới so với Ngụy Đế mà thôi. Hai Ngụy Đế ở đây vừa đối mặt là đã bị thương. Chẳng lẽ chỉ một mình Đại Đế có thể được san bằng được Xích Triều à?"
"Được."
"Thực sự coi Đại Đế là vị thần không gì làm không được nhỉ."
Rất nhiều hợp âm vang lên.
Nhân tính là vậy đó, chuyện bản thân không làm được thì cũng luôn mong người khác không làm được, dùng cái này để che đậy sự kém cỏi của mình.
Trương Đại Pháo tức giận, đột nhiên rút thanh trường kiếm bên người thi thể của bạn tốt, bất ngờ tấn công.
Kẻ nói năng lỗ mãng không ngờ Trương Đại Pháo lại bất ngờ tấn công.
Xuất ra pháp bảo, cuống quýt chống cự.
Đấu pháp của Trương Đại Pháo hoàn toàn là lấy mạng đổi mạng, cứng rắn lần lượt ra đòn, lập tức chém phăng đầu của kẻ này.
Máu tươi bắn ra như đài phun nước, thân thể của Trương Đại Pháo cũng bị pháp bảo của kẻ này đánh vỡ nát.
"Trương Đại Pháo, ngươi điên rồi hả, bây giờ rồi mà còn lắm miệng, lại còn giết đồng bào của mình."
Vài người vây quanh Trương Đại Pháo, muốn ra tay.
"Phi!" Trương Đại Pháo nhe răng cười gằn phun ra một ngụm máu.
"Tên của Đại Đế, đám kiến hôi các người có thể bêu xấu được sao sao?"
Những người không ở Hạo Nhiên đại thế giới không hiểu được cảm giác này.
Tu sĩ và bình dân ở tầng dưới chót cùng của Hạo Nhiên đại thế giới có cảm tình rất sâu đậm với Thôn Thiên Đại Đế.
Bởi vì Đại Đế mở ra cho bọn họ một con đường sống.
Bọn họ không cần nhìn sắc mặt mấy đại tông môn kia, cũng không cần chịu chèn ép nữa.
Mỗi người, đều có thể thông qua cố gắng để lấy được thứ bản thân nên được.
Chuyện này ở thế giới khác, vốn dĩ không thể xảy ra.
Thế giới khác, tài nguyên luôn nằm trong tay những đại tông môn kia, tu sĩ tầng dưới cùng, chỉ có thể sống giống như con kiến hôi thông thường.
Mặc dù Thôn Thiên Đại Đế cả ngày không làm việc đàng hoàng, thích đi khắp nơi thu thập người khác, cũng có người thích nói Đại Đế là bao cỏ ở trong lòng.
Thế nhưng mọi người vẫn sùng bái hắn.
Đặc biệt ở trong thế tục, Đại Đế nói một câu, mọi người đều nghe.
Giúp những người bình thường chịu đủ cực khổ rốt cuộc không cần thường xuyên lo lắng cho mạng nhỏ của mình.
Ở bên trong vương triều thế tục, vô số thần điện đều thờ phụng Đại Đế, mà Đại Đế luôn là người ngồi ở giữa.
Trương Đại Pháo là người từng nhận được sự chỉ điểm trực tiếp của Đại Đế.
Ngay cả Đại Đế tóc vàng kia, chẳng hề làm gì cả.
Thế nhưng Trương Đại Pháo vẫn cố chấp cho rằng, tại buổi sáng đó là Đại Đế mở ra một con đường cho mình.
Trương Đại Pháo mới có thể có thành tựu như ngày hôm nay.
Cảm ơn, bình thường chỉ có người ở tầng dưới cùng mới có phẩm chất này.
"Các người còn dám sỉ nhục Đại Đế, đừng trách tôi không khách khí."
Trương Đại Pháo lau đi máu tươi trên khóe miệng, khinh thường nhìn người vây quanh mình.
"Có lẽ mấy người không biết, Đại Đế đã từng lẻ loi một mình dẹp yên Xích Triều, một đám ếch ngồi đáy giếng."
Trương Đại Pháo sải bước, đi tới bên cạnh Tiêu Trần ma tính.
Dường như là bị khí thế liều mạng của Trương Đại Pháo chấn nhiếp, hoặc là bị Trương Đại Pháo dọa.
Người vây quanh Trương Đại Pháo lại không có động thủ.
"Tôi thấy nhất định anh là người có tiền đồ."
Tiêu Trần nhân tính cười tít mắt xem trò khôi hài này, giơ ngón tay cái với Trương Đại Pháo.
"Này này, fan kìa, cậu không nói gì đi, ít nhất cũng phải ký tên cho người ta chứ!"
Tiêu Trần nhân tính dùng cánh tay thọt Tiêu Trần ma tính, trêu đùa.
Tiêu Trần ma tính cụp mắt, liếc nhìn Trương Đại Pháo.
"Bảo vệ hắn cho tốt, nếu như hắn thiếu một cọng lông, tôu tiêu diệt anh."
Tiêu Trần ma tính vung tay lên, một cái lồng trong suốt bao phủ hai người Tiêu Trần nhân tính và Trương Đại Pháo.
Tiêu Trần ma tính đặt Tiêu Trần nhân tính trước Trương Đại Pháo.
"Đại Đế yên tâm, cho dù Trương Đại Pháo tôi thịt nát xương tan cũng nhất định hoàn thành phó thác của Đại Đế."
"Bịch! Bịch! Bịch!" Trương Đại Pháo dập đầu ba cái thật mạnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận