Tiêu Trần đứng dậy, nhét Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong lòng: "Không cần, đi gọi cho tôi bát mì, chờ lát nữa tôi về rồi ăn."
"Sao cơ?" Lưu Thiên Tứ móc lỗ tai, tưởng mình nghe lầm.
"Sao trăng cái gì, còn không mau đi đi." Tiêu Trần lười nói nhiều với hắn ta, mở cửa sổ ra chui ra ngoài.
"Tiểu huynh đệ nói là sáng sớm ngày mai đưa cơm à!" Lưu Thiên Tứ suy nghĩ một lúc lâu, tính ra kết quả như vậy.
Tiêu Trần nhảy ra bệ cửa sổ, cả người như phi yến, bay giữa các đỉnh kiến trúc của Thiên Phong thành.
Mãi cho đến khi ra khỏi Thiên Phong thành, Tiêu Trần mới thật sự phát lực.
"Ầm!"
Tiêu Trần hung hăng đạp chân phải ở trên đại địa, đất đai xung quanh lay động giống như địa chấn, từng cái khe nứt to lớn điên cuồng chậm rãi lan tràn ra.
Mượn sức mạnh kinh khủng này, Tiêu Trần giống như sao băng xẹt qua phía chân trời.
"Động đất, động đất..." Thiên Phong thành rối loạn lên, tất cả mọi người đều chạy tới trên đường.
Kết quả đợi một lúc lâu, lại không có chuyện gì xảy ra.
Thiên Kiếm thành là thành lớn thứ hai của Thiên Vũ quốc.
Chính giữa Thiên Kiếm thành, có một cái khe rãnh to lớn rộng chừng ba mươi trượng dài khoảng chừng trăm dặm, khe rãnh này xuyên qua cả thành, chia Thiên Kiếm thành ra làm hai.
Đây cũng là một phong cảnh của Thiên Kiếm thành, đồng thời cũng là nguồn gốc cái tên Thiên Kiếm thành.
Truyền thuyết khe rãnh kinh người đó là do lúc kiếm tiên trên trời đánh nhau, không cẩn thận kiếm khí xẹt qua đại địa, lúc này mới tạo nên khe rãnh này.
Sở dĩ có truyền thuyết như vậy, là bởi vì mặt vết nứt của khe rãnh này vô cùng chỉnh tề, giống như là bị khoái kiếm cắt tàu hủ ra.
Mọi người bao giờ cũng giỏi về liên tưởng, hơn nữa truyền thuyết như vậy, cũng vì Thiên Kiếm thành mang đến nhân khí to lớn.
Truyền thuyết này tự nhiên càng truyền càng thần, thậm chí còn có người nói mình giác ngộ kiếm đạo ở trên khe rãnh Thiên Kiếm thành.
Đương nhiên đây đều là nhưng lời đồn trên phố, không biết thực hư.
Thế nhưng luôn có nhi nữ giang hồ đi Thiên Kiếm thành ngộ kiếm, chuyện này ngược lại là thật.
Mà giờ khắc này, trên một cây cầu treo lớn nối liền thành Đông và thành Tây Thiên Kiếm thành, sát khí nổi lên bốn phía, thậm chí ngay cả người xem náo nhiệt cũng không có.
Một người đàn ông toàn thân được bao phủ trong trường bào màu đen đang giằng co với hơn trăm người.
Người đàn ông chỉ để lộ khuôn mặt âm trầm như nước đọng, nhưng mà khóe miệng của gã lại mang theo nụ cười thản nhiên.
Nụ cười này phối hợp với khuôn mặt kia, nhìn qua khiến người ta sợ run lên.
Mấy người giằng co với gã, nhìn trang phục đại khái đều là hảo hán giang hồ.
Dẫn đầu là một hán tử râu quan nón cầm lưu tinh chùy, hai mắt hắn ta đỏ bừng nhìn nam tử, "Vũ Thiên đồ súc sinh nhà mày, cuối cùng cũng vây được mày lại, khoản nợ của Lý cô nương, ngày hôm nay mày phải trả."
"Giết nó đi, vì Lý Tiên Tử báo thù."
"Súc sinh đó không chết, thiên lý bất dung."
Những người ở phía sau người đàn ông, cũng căm phẫn trào dâng rống lên theo.
Nam tử tên là Vũ Văn Thiên lại vươn đầu lưỡi đỏ thắm liếm môi một cái, như là đang nhớ lại mùi vị.
Cho đến khi môi ướt đến sắp nhỏ nước, Vũ Thiên mới chậm rì nói một câu, "Lý tiên tử của tụi mày, ướt át phết."
Mọi người như là bị dẫn đuôi chó, tất cả đều nhảy dựng lên.
"Bắt đầu chó của mày đi tế điện Lý cô nương." Hán tử quơ lưu tinh chùy trong tay, nhằm về phía Vũ Văn Thiên.
Đối mặt với lưu tinh chùy gào thét tới, Vũ Thiên không nhúc nhích.
Mắt thấy lưu tinh chùy sắp đập đầu của Vũ Thiên, mọi người đang muốn vỗ tay tán thưởng, thân thể của Vũ Thiên lại lay động một cách quỷ dị.
Lưu tinh chùy lướt qua da đầu của Vũ Thiên rơi xuống khoảng không, đập mạnh lên cầu treo, gỗ vụn văng lên đầy trời.
Hán tử đi theo đường rộng rãi thoải mái, một kích thất bại cũng không dừng lại, đưa tay giương lên.
Lưu tinh chùy giống như cuồng lao lao ra mặt biển, cuốn hết ván gỗ trải trên cầu treo lên, trong lúc nhất thời tấm ván gỗ bay loạn, khí lãng tuôn ra.
Vậy mà bóng dáng của nam tử lại vô cùng quỷ dị, cả người giống như con lật đật, không ngừng lắc trái lắc phải, tốc độ nhanh đến thậm chí mang theo ảo ảnh!
"Vù vù..."
Hán tử đánh ra một bộ, bản thân mệt mỏi gần chết, kết quả ngay cả vạt áo của Vũ Thiên cũng không sờ tới.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hán tử cũng là cao thủ nhất lưu, tại sao ở trước mặt Vũ Thiên lại như con khỉ nhảy nhót vậy.
"Đám ô hợp." Vũ Thiên không thèm để ý cười, đột nhiên chuyển động.
Vũ Thiên di chuyển mang theo từng vệt bóng mờ, lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, gã đã đột nhiên đến trước mặt hán tử.
Vũ Văn Thiên mỉm cười quỷ dị, mím môi ra hiệu cho người đàn ông nhìn vào ngực mình.
Người đàn ông cúi đầu, thất thần nhìn ngực mình, nơi đó có một cái lỗ to, máu phun ra như suối.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận