"Người ngoài không được đi vào, mời nhanh chóng rời đi." Hai đệ tử kiếm tông bảo vệ sơn môn ngăn cản đoàn người Tiêu Trần.
"Người ngoài?" Tiêu Trần giơ nắm tay lên, một quyền đánh một người, đánh cho hai đệ tử canh giữ sơn môn nằm xuống đất.
Hai con người đáng thương ấy, ngay cả cảnh báo cũng chưa kịp làm thì đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh.
"Ông đây chính là ông nội của các người đấy, lại còn người ngoài, bố láo quá nhờ?" Tiêu Trần trợn trắng mắt, một chân nhảy qua sơn môn to lớn.
Tiêu Trần vừa mới bước vào trong sơn môn, một luồng kiếm khí khổng lồ phóng lên cao, tiếp đó một màn chắn trong suốt dâng lên, bảo vệ trọn địa giới.
Và rồi từng luồng kiếm khí có sát lực cực thịnh di chuyển trên màn chắn tựa như là binh lính đi tuần tra.
"Hộ sơn đại trận?" Tiêu Trần có chút lúng túng thu chân về, đã lâu lắm rồi không quan tâm đến tu hành giới, cái cơ bản nhất mà cũng quên được.
"To gan, kẻ nào dám xông vào Thiên Tâm kiếm tông ta." Một giọng nói oai nghiêm vang lên.
Sau đó trên trăm vệt sáng lao thẳng tới dưới chân núi.
Chỉ trong nháy mắt, trên trăm vệt sáng cũng đã rơi xuống dưới chân núi, bao vây Tiêu Trần lại.
Chứng kiến hai con hàng xui xẻo lún vào trong đất, một đại kiếm tiên Vô Chỉ Cảnh dẫn đầu vung tay lên, "Làm tổn thương người trong môn ta, giết chết bất luận tội."
"Chờ đã." Tiêu Trần vung tay lên, "Ê ông già, ông không hỏi xem tại sao tôi muốn đánh bọn họ à, nhỡ đâu là bọn họ vô lễ trước, hoặc là muốn chòng ghẹo vợ của tôi thì sao, đúng không."
"Nhờ nhờ." Tiêu Trần nói xong còn đê tiện mắt đi mày lại với Ngục Long.
Ngục Long xiết chặt nắm tay, nhịn xúc động muốn đi tới đánh đầu chó của con hàng này xuống, nghiêng đầu sang một bên.
"Thật sự có chuyện này à?" Đầu lĩnh nhíu mày một cái.
Trông cửa là một công việc béo bở, bình thường tham một chút cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, có điều loại chuyện đùa giỡn nữ tu sĩ như vậy lại không thể chịu đựng được.
Tiêu Trần vui vẻ lắc đầu: "Đương nhiên là giả rồi, chỉ là tôi ngứa tay muốn đánh mà thôi."
"Cậu..." Đầu lĩnh suýt chút nữa bị nghẹn chết, kiếm khí trên người bỗng nhiên bạo phát: "Tên điên này, lại dám tới nơi này giương oai!"
Kết quả ông ta còn chưa nói hết lời, trên mặt đã trúng một cái tát tai mạnh, tất cả mọi người có thể thấy được, khi lão già đáng thương đó bay trên không trung, hàm răng của ông ta bay ra khỏi miệng.
Mọi người ở Thiên Tâm kiếm tông không khỏi biến sắc, đường đường là trưởng lão sơn môn, một đại kiếm tiên Vô Chỉ Cảnh, bị người ta tát cho một cái là bay luôn, chuyện này có hơi phá vỡ nhận thức của bọn họ.
"Vào sơn môn." Những đệ tử kiếm tông còn lại quyết định thật nhanh, trực tiếp bước vào trong hộ sơn đại trận bảo vệ sơn môn.
"Chớ hoảng sợ, đã phát cảnh báo ra rồi, chi viện sẽ tới ngay thôi, cộng thêm đại trận được bảo tồn từ Thượng cổ, uy lực cực lớn, không ai có thể dễ dàng đột phá được..."
"Sư huynh nói chí phải, chờ Truyền Dư trưởng lão đến, chắc chắn có thể tru diệt được tên này."
Nói chuyện với nhau, lòng tin của mọi người tăng vọt, làm kiếm tông đứng đầu toàn bộ đại thế giới, thậm chí là toàn bộ hư không, chút lòng tin này họ vẫn phải có.
Quả nhiên, trên bầu trời lúc này sáng lên hơn một người vệt sáng, bầu trời bị đủ loại màu sắc chiếu rọi, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ là dưới sự xinh đẹp ấy, đều là kiếm khí với sát lực kinh khủng.
Nhìn đại trận trước mắt, phá trận? Nếu như Tiêu Trần biết phá trận, cũng sẽ không bị gọi là lão lưu manh không học vấn không nghề nghiệp.
"Một đám ngu ngốc."
Tiêu Trần giơ ngón giữa lên, tiếp theo đưa tay, ngón tay tạo thành hình mỏ chim ưng đánh thẳng lên màn chắn.
Những kiếm khí dạo chơi trên màn chắn tựa như du long cảm ứng được sự xâm nhập, tất cả đều vọt tới bên này.
Trong nháy mắt kiếm khí đan xen ngang dọc, xung quanh trăm dặm ở ngoài sơn môn trong nháy mắt bị kiếm khí san thành đất bằng.
"Xem mi còn có thể kiêu ngạo đến khi nào, dưới đại trận chưa từng có kẻ nào sống suốt." Nhìn kiếm khí đầy trời che đậy tầm mắt, có người mở miệng bắt đầu giễu cợt.
"Tôi thì khác đó." Trong kiếm khí, vang lên những lời như nói đùa của Tiêu Trần.
Trong nháy mắt, kiếm khí khắp bầu trời ầm ầm vỡ vụn, vô ảnh vô tung biến mất.
Mọi người sững sờ nhìn trước mắt, sau đó từ tạn đáy lòng sinh ra nỗi hoảng sợ.
Chỉ thấy ngón tay biến thành mỏ chim ưng của Tiêu Trần, lúc này lại có thể cứng rắn xé mở ra một khe hở của đại trận.
Từ lúc Thiên Tâm kiếm tông lập tông tới nay, chưa bao giờ xuất hiện qua loại chuyện như vậy, thiếu niên trước mắt ấy rốt cuộc là người nào, lại có thể mạnh mẽ phá hư đại trận?
Lúc này người chi viện tới, vừa lúc thấy cảnh Tiêu Trần xé rách đại trận, toàn bộ đều trợn tròn mắt.
"Khà khà, Long Nhi, Tiểu Lộ anh đây dũng mãnh chưa." Tiêu Trần vui tươi hớn hở quay đầu, nhìn Ngục Long dắt Lãnh Tiểu Lộ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận