"Năm mươi tư bước, năm mươi lăm bước..."
Sải bước của Tiêu Trần rất lớn, theo tính toán mỗi bước một mét, Tiêu Trần bắt đầu đếm số bước, khoảng cách đến góc khoảng 500 mét.
Để đi vào trong góc, Tiêu Trần phải đi 500 bước, con mẹ nó giờ mới chỉ đi năm mươi mấy bước, có thể nói là còn xa vời vợi.
Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt đột nhiên thò đầu ra lắp bắp nói: "Đại Đế ca ca, hình... hình như có người đang nói chuyện."
Mí mắt Tiêu Trần giật giật, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ muốn hù chết người à?
Lực chú ý của Tiêu Trần đặt ở cái đầu người trên đầu, cộng với tiếng gió và tiếng ken két quỷ dị quá lớn, hoàn toàn không chú ý có ai đang nói chuyện.
Tiêu Trần bình tĩnh lại, rốt cục phát hiện trong tiếng gió rít gào có mấy âm thanh kỳ quái, dường như có ai đó đang nói chuyện thật.
Tiêu Trần cẩn thận phân biệt, vậy mà lại là ngôn ngữ của Minh Phủ.
Thanh âm này hình như muốn nói: "Nhanh chạy, chạy về phía bên trái."
Tiêu Trần vừa phân biệt được âm thanh này, bỗng cảm thấy áp lực trên đỉnh đầu đột nhiên tăng lên.
Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn, cái đầu kia rõ ràng đã xuyên qua "Tiên Huyết Thiên Ti" đang cực tốc xoay tròn.
Mái tóc dài đen nhánh như rắn độc điên cuồng bay loạn xạ.
Giờ phút này Tiêu Trần rốt cuộc nhìn rõ bộ dáng của cái đầu người này.
Đây là một khuôn mặt cực kỳ già nua, trông chẳng khác gì một bà già cả.
Những nếp nhăn trên mặt như vỏ cây khô, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ ác độc, cái miệng trống hoác không có răng giống như một cái lỗ đen.
Dáng vẻ này, xuất hiện ở loại hoàn cảnh này, không làm người ta sợ chết khiếp mới lạ.
"Ken két ken két"
Miệng cái đầu đó phát ra âm thanh giống như muốn khóc nhưng không phải khóc, Tiêu Trần nghe thấy liền nổi da gà.
"Chạy... chạy sang trái, có một cái sơn động." Lúc này iọng nói mơ hồ kia lại vang lên.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, cái đầu đang há rộng cắn về phía cổ Tiêu Trần.
Tiêu Trần đấm nó một đấm.
"Bùm!"
Cái mũ bảo hiểm trên đầu va chạm trực diện vào cái đầu người.
Lực lượng khổng lồ do vụ va chạm tạo ra suýt chút nữa xé toạc cổ Tiêu Trần.
Đây cũng là vấn đề lớn nhất của Tiêu Trần hiện tại, cường độ thân thể của hắn không thể chịu nổi lực lượng quá mức cường đại của bản thân.
Trong nháy mắt lực lượng khổng lồ phát ra, Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy cổ mình bị xiết chặt, sau đó thân hình kéo lảo đảo về phía trước.
Thì ra trong tích tắc va chạm vừa rồi, tóc trên cái đầu người kia đã quấn quanh cổ của Tiêu Trần.
Thân thể của Tiêu Trần cũng bị cái đầu người kéo về phía trước.
Tiêu Trần thậm chí còn không có thời gian để ổn định cơ thể, lập tức duỗi ra hai ngón tay hung hăng giữ chặt mái tóc càng ngày càng quấn chặt quanh cổ của mình.
Đôi mắt Tiêu Trần lập tức biến thành một màu đỏ tươi, sức lực trên ngón tay tăng lên đến cực điểm, muốn kéo mớ tóc ra.
"Răng rắc răng rắc"
Lực lượng khổng lồ của Tiêu Trần lập tức khiến mớ tóc phát ra âm thanh như sắp đứt gãy.
"Đừng kéo đứt tóc nó, sang trái sang bên trái đi" Thanh âm kia lại vang lên.
Tiêu Trần cũng không dễ dàng tin thanh âm này, ở một nơi vô cùng quỷ dị như vậy, không ai có thể tin được, chỉ có thể tin vào phán đoán của chính mình.
Sức mạnh ngón tay của Tiêu Trần càng lúc càng lớn, sợi tóc quấn quanh cổ rõ ràng bắt đầu đứt đoạn.
Tiêu Trần có chút nghi hoặc, cái thứ này dường như không có mấy sức chiến đấu, nhưng cảm giác cực kỳ nguy hiểm vừa rồi là như thế nào?
"Bùm!"
Khoảnh khắc tiếp theo, sợi tóc quấn quanh cổ hắn lập tức đứt đoạn, còn cái đầu người trước mặt rõ ràng nổ tung thành một mảnh khói đen biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Trần nhíu mày, tâm tình không hề thả lỏng mà càng ngày càng trầm trọng hơn.
Sức chiến đấu của thứ này rõ ràng không có khả năng khiến Tiêu Trần cảm nhận được nguy hiểm.
Vậy nên mối nguy hiểm mà Tiêu Trần cảm nhận được có thể đến từ thứ khác.
Tiêu Trần không dám dừng lại, vừa đi về phía trước vừa suy nghĩ.
Lúc này Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy Tiên Huyết Thiên Ti của mình đập trúng thứ gì đó.
Hơn nữa cho dù thế nào, Tiêu Trần cũng không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Tiêu Trần vươn tay, nương theo ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt trên cổ tay mình nhìn về phía trước.
"Haha"
Khóe miệng Tiêu Trần giật giật, lần này hình như chọc phải rắc rối lớn rồi.
Tiêu Trần nhìn thấy phía trước rõ ràng chằng chịt những cái đầu người, không chỉ phía trước, mà còn cả bốn phía đều có những cái đầu như thế.
Tóc của chúng được kết nối với nhau, tạo thành một cái lưới lớn bao vây Tiêu Trần, không cho Tiêu Trần đi xa hơn.
"Bên trái... đến bên trái." Thanh âm kia lại vang lên, dường như có chút lo lắng, thậm chí có chút tức giận?
"ns, gọi thằng cha mày!" Tiêu Trần chửi ầm lên, hồng quang trong mắt đột nhiên tăng vọt.
Thì ra vào lúc thanh âm kia xuất hiện, Tiêu Trần lại cảm nhận được cảm giác cực kỳ nguy hiểm đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận