Tiêu Trần nhìn hai thiếu niên đang sóng đôi tiến vào học viện, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay, trong không khí xuất hiện một tia chấn động rất khó phát hiện.
Sau đó bóng dáng con chó ngốc đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Trần.
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngồi trên đầu con chó ngốc, tay trái cầm mấy xiên thịt nướng, tay phải cầm một ly Coke nhỏ.
Nhìn bộ dạng này, chắc là đang ăn thả ga ở nhà hàng thịt nướng nào đấy.
"woohoo"
Hai má của Lưu Tô Minh Nguyệt phồng lên, nhồi đầy thịt nướng, miệng đầy dầu mỡ.
Cô chỉ hung dữ vẫy ly Coca trong tay, ra hiệu Tiêu Trần đừng quấy rầy cô đang ăn.
Tiêu Trần vui vẻ lấy ra một vài tờ tiền, nhét chúng vào chiếc túi nhỏ đeo trên cổ cô.
"Em cứ ăn của em đi, anh mượn con chó ngốc ít đồ."
Con chó ngốc nghe vậy, lập tức há to miệng, cười ngây ngô nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần đến bên cạnh con chó ngốc, từ từ lật nó lại.
Dưới lớp lông đen dày đặc của con chó ngốc, tỏa ra mùi thơm lạ lùng, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Mùi hương lạ lùng trên người con chó ngốc không phải là thiên phú dị bẩm gì cả.
Chỉ là do lâu quá không tắm mà thôi.
Tiêu Trần vừa lật vừa lẩm bẩm: "Mày chưa tắm bao lâu rồi?"
"Gâu gâu"
"Cái gì? Hơn một ngàn năm rồi hả?" Tiêu Trần vỗ cái bép mông con chó ngốc: "Tiên sư bà ngoại nhà mày chứ, lâu như vậy mà không tắm rửa, giữ lại nuôi côn trùng đấy à?"
Tiêu Trần lật cả buổi vẫn không tìm được thứ cần tìm, nghi ngờ hỏi: "Con sâu hút máu sống trên người mày vô số năm đâu rồi?"
Con chó ngốc nghe vậy, lỗ tai lập tức vểnh lên, hung hăng vẫy vài cái.
Một con vật bé tí màu vàng, to bằng ngón tay cái lập tức bay ra.
Tiêu Trần bắt lấy con vật bé tí màu vàng đó, mở hai lòng bàn tay ra xem xét, thỏa mãn gật đầu.
"Được rồi, được rồi, mày cứ đi chơi đi, để nhóc con này giúp tao đi theo dõi một người, tao không cần mày nữa đâu."
Nhìn thấy con chó ngốc có chút không muốn, Tiêu Trần không kiên nhẫn phất phất tay.
"Gâu gâu..."
Con chó ngốc sủa vài cái vào lòng bàn tay Tiêu Trần rồi mới yên tâm rời đi.
"Tiểu Kim, đã lâu không gặp ha." Tiêu Trần nhíu mày nhìn con vật bé tí màu vàng trong tay.
Cái thứ to bằng ngón tay cái màu vàng đó là một con côn trùng.
Nó rất giống với bọ cánh cam, nhưng đẹp hơn bọ cánh cam nhiều.
Đây là loài sâu hút máu cực hiếm, chỉ sinh trưởng ở Minh Phủ.
Đừng nhìn kích thước nhỏ bé của nhóc này, nếu hút máu sẽ cực kỳ hung mãnh đấy.
Nó có thể hút khô một người ngay lập tức, hơn nữa miễn là có đủ máu, cơ thể của nó sẽ tiếp tục bành trướng.
Theo lý thuyết, cơ thể của nó có thể bành trướng đến vô cùng lớn, đường nhiên điều kiện tiên quyết là có đủ máu.
Điều này cũng giống như hoa Thôn Thiên của Tiêu Trần vậy.
Nhưng cấp bậc của nó không thể so sánh với hoa Thôn Thiên, hoa Thôn Thiên có thể ăn bất cứ thứ gì, nhưng nó chỉ có thể uống máu mà thôi.
Cách đây lâu lắm rồi, nhóc con này không biết vì lý do gì mà bay tới trên người con chó ngốc.
Con chó ngốc cũng rộng lượng, không thèm đoái hoài gì, cứ để nó hút.
Kể từ đó, Tiểu Kim đã sống trên thân thể con chó ngốc.
Dần dà hai đứa nhóc trở nên quen thuộc với nhau.
Con chó ngốc chẳng có mấy bạn bè, nên coi Tiểu Kim như một người bạn tốt, cả hai đã cùng nhau trải qua những năm tháng cô độc.
Đây cũng là lý do tại sao vừa rồi con chó ngốc có chút khẩn trương.
"Xin chào, Đại Đế." Tiểu côn trùng màu vàng lên tiếng, thanh âm là một giọng nữ cực kỳ dễ nghe.
"Chào, Tiểu Kim." Tiêu Trần vui vẻ gật đầu.
"Đại Đế, tại sao tu vi của ngài lại không còn nữa vậy?" Tiểu Kim bay tới trước mặt Tiêu Trần, đôi mắt đầy vẻ tò mò.
Tiêu Trần cười: "Đứa nhỏ không có mẹ, chuyện dài dòng lắm, đừng nhắc tới nữa."
"Tiểu Kim giúp ta đi theo dõi mấy người."
"Dạ, dạ." Tiểu Kim hung hăng gật đầu, sau đó bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Tiêu Trần mỉm cười, nhóc con này vẫn luôn ở Minh Phủ, khi đến hoàn cảnh mới, đương nhiên sẽ rất tò mò.
"Trong này có một số người có thuộc tính hắc ám. Mi giúp ta theo dõi bọn họ. Nếu có gì không ổn, cứ báo cho ta biết." Tiêu Trần chỉ vào trong học viện nói.
"Rất hân hạnh được cống hiến sức lực vì ngài." Tiểu Kim nói xong, cơ thể hóa thành một luồng ánh sáng rồi biến mất tăm.
Tiêu Trần vui vẻ ngồi lại trên cái ghế đẩu của mình.
Tiểu Kim đã ở cùng với con chó ngốc lâu như vậy, cảnh giới của nó không thấp, vừa vặn nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh.
Mặc dù Tiểu Kim là nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh nhưng gần như không có sức chiến đấu gì, nó có thần thông cực kỳ giống với Đế Thính.
Có thể nghe được rất nhiều thứ mà người khác không nghe được, thậm chí người khác nghĩ gì, Tiểu Kim cũng có thể nghe thấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận