Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 698: Đầu thai

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Tiêu Trần thần tính nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Trần nhân tính, mắt đầy lo lắng.
"Khà khà, yên tâm đi, tôi còn có Sơn Thần Ngọc mà, không có việc gì đâu." Tiêu Trần nhân tính phất phất tay tắt Thiên Thông Đế Thính đi.
Tiêu Trần nhìn bầu trời xanh thẳm, có chút căm tức.
"Con rùa nào đang tác quái, đừng để tao bắt được, nếu không... dìm mày chết đuối trong hầm phân."
"Đi."
Nếu Tiêu Trần thần tính giúp đỡ che đậy, Tiêu Trần tất nhiên không có khả năng trở về nhìn người trong nhà.
Năm người xông thẳng tới điểm kết thúc của sông Tịch Tịnh, nơi đó là miệng vào Địa Ngục.
Ý chí Đại Đế ở cửa vào Địa Ngục cơ bản đã tán đi, năm người không tốn chút sức nào vào Địa Ngục.
Tiêu Trần bắt được một kẻ nhìn qua là một tên phán quan, trực tiếp cho hắn ta một món đòn hiểm đe dọa.
Sau khi hỏi được nơi nào đầu thai, trực tiếp ra tay phong ấn đoạn ký ức này của hắn ta.
Năm thân ảnh hư ảo cực nhanh đi xuyên qua Địa Ngục.
Dọc theo đường đi là các loại phong cảnh của Địa Ngục thoáng qua.
Đi tới địa điểm đầu thai.
Lục đạo luân hồi cũng không mỹ lệ như trong tưởng tượng, cũng chỉ là vài cái vòng xoáy khổng lồ sâu thẳm mà thôi.
Vô số quỷ hồn ngơ ngác ngây ngốc, đội ngũ xếp hàng thật dài, chờ được uống canh Mạnh Bà rồi đi vãng sinh.
"Phong bế mảnh không gian này." Tiêu Trần phân phó một tiếng.
Bốn người gật đầu, bay đến bầu trời, chia ra lơ lửng ở bốn phương.
Tay bốn người bắt đầu bấm quyết niệm thần chú, trận đồ to lớn giáng xuống từ trên trời, hung hăng rơi vào đỉnh đầu tất cả quỷ hồn.
Mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, toàn bộ không gian đọng lại, tất cả quỷ hồn đều giống như bị làm định thân thuật, đứng thẳng bất động.
Tiêu Trần nhảy lên, đi tới bên cạnh vòng xoáy gần nhất.
Tiêu Trần thấy cách đó không xa có một cô gái cực kỳ xinh đẹp ngồi bên cạnh một cái nồi lớn, hơi nước nhàn nhạt bị định lại trên không trung.
"Mạnh Bà?"
"Ôi, chân này, ngực này, eo nhỏ này, chậc chậc."
Tiêu Trần thực sự không nhịn được mà cảm thán hai câu, hình tượng Mạnh Bà có chút chênh lệch với trong truyền thuyết.
Tiêu Trần đi tới trước cái bát, suy nghĩ một chút: "Nếu nói không để lại vết tích, vậy thì làm triệt để cho xong."
Tiêu Trần bưng bát lên giơ thật cao qua đỉnh đầu, hé miệng.
"Ực, ực "
Bốn người trên bầu trời nhìn mà muốn nổ tung, đây cũng quá hùng hổ rồi, xem là đồ uống mà uống à?
"Con bà nó mùi vị quỷ gì thế, chua ngọt đắng cay, tôi nhổ vào."
Tiêu Trần thổ tào, xông thẳng vòng xoáy.
Lúc này, ở dương gian.
Rời Thánh sơn cách đó không xa, một con heo màu vàng đang chạy như điên tới Thánh sơn.
Trên lưng con heo có một người tí hon màu vàng óng đang ngồi, gương mặt người tí hon màu vàng tối tăm, một bộ như muốn ăn thịt người.
"Trần ca! Làm sao anh lại ra đi! Anh đi thì ba anh em ta không còn hoàn chỉnh nữa! Anh muốn chúng ta sống làm sao?"
Con heo màu vàng vừa chạy vừa gào khan.
"Võ Vô Địch, mẹ nó anh lại chít thêm một tiếng đi."
"Chít." Người tí hon màu vàng thực sự chít một tiếng.
"Ai u, mẹ kiếp." Con heo màu vàng tức giận run run, kết quả bị vấp tảng đá trên đất, trực tiếp phanh lại phía trước.
Con heo màu vàng lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, sau khi tức giận bò dậy thì tam thi thần nổ tung.
"Mày mẹ nó chít cái gì? Đầu óc có bệnh đúng không? Trần ca cũng đã mất rồi, mày liền chít một tiếng."
Người tí hon màu vàng hé mắt, nhìn Thánh sơn nguy nga nói: "Tôi không tin."
Toàn thân con heo màu vàng run lên nói: "Nhưng mà Trần ca đã trả lại Ngục Long đại tỷ rồi, từ trước đến nay Trần ca đều như hình với bóng với đại tỷ, trừ phi thật sự sinh ly tử biệt."
"Tôi không tin." Người tí hon màu vàng cắn răng, nói từng chữ.
Con heo màu vàng cũng gật đầu: "Ông đây cũng không tin, tai họa sống ngàn năm, làm sao người như Trần ca nói có thể chết là chết được chứ."
Lúc này con heo màu vàng đi tới dưới chân Thánh sơn, bên cạnh một ngôi nhà.
Mũi con heo màu vàng giật giật, ánh mắt sáng lên: "Võ Vô Địch, anh xem có cái ghế kia không?"
Người tí hon màu vàng nhìn cái ghế nằm trong viện tử nói: "Tôi không phải người mù."
"Mẹ kiếp, anh không thể nói chuyện đàng hoàng sao?" Con heo màu vàng hầm hừ tức giận nói.
Người tí hon màu vàng không đáp lại nó.
"Trên cái ghế kia có khí tức của Trần ca."
"Lỗ mũi chó thật nhạy." Người tí hon màu vàng phất tay, nói một câu không mặn không nhạt.
"Con mẹ nó anh mới là chó, ông đây là heo, là heo, biết không?"
Con heo màu vàng nói xong cảm thấy có chút không đúng: "Ủa? Mẹ kiếp làm sao nghe giống như đang chửi mình nhỉ?"
"Ai nha, mặc kệ, Võ Vô Địch, trộm cái ghế kia đi, nếu như Trần ca thực sự không chết, tôi có biện pháp tìm được anh ấy."
Người tí hon màu vàng có chút không tin: "Anh là một con heo mà còn có bản lĩnh này?"

Bình Luận

0 Thảo luận