Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 859: Nhị hoàng tử

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Tiêu Trần liếc mắt nhìn thanh niên, trong lòng rất khó chịu: "Đây là con mẹ nó lần đầu tiên gặp mặt, mà đã muốn giết ông mày, tính khí không phải cáu kỉnh bình thường đâu!"
Nhưng Tiêu Trần lập tức phát hiện ác ý của người thanh niên không phải nhắm vào mình.
Bởi vì người thanh niên liếc nhìn cô gái, đồng tử của hắn ta đột nhiên hơi co rút lại.
Người thanh niên dường như phát hiện nguyền rủa trên người cô gái đã được giải trừ, ác ý giết người tại chỗ ngày càng nồng đậm.
"Hoàng huynh." Cô gái vâng dạ gọi, rồi cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi.
Người thanh niên nhìn cô gái rồi chợt nở một nụ cười tươi, trông như một con khỉ đầu chó ăn chuối.
"Trở về đi, phụ hoàng đã mời tông chủ của bảy tông môn lớn và các cao nhân thông thạo dược lý, lần này nhất định sẽ giải quyết được vấn đề của muội."
Tốc độ thay đổi sắc mặt này thật hoàn hảo, ngay cả Tiêu Trần cũng không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Nếu không cảm nhận được ác ý trên người tên này, ngay cả Tiêu Trần cũng nghĩ rằng đây là một đôi huynh muội tương thân tương ái.
Tiêu Trần sờ sờ cằm, hứng thú nhìn người thanh niên.
Tên này rõ ràng đã phát hiện nguyền rủa trên người cô gái đã được giải trừ, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thật là thú vị.
Nhìn thấy thanh niên vươn tay muốn dắt cô gái, Tiêu Trần không nhịn được lắc đầu.
Chuyện lục đục nội bộ của hoàng gia, bất kể đi đến đâu, đều vô tình, bẩn thỉu như vậy!
Tiêu Trần nhìn hai lão thái giám đang chặn mình, cười nói: "Các anh giai, không đúng, các chị, đậu má hình như cũng không đúng, ta nên gọi hai người là gì đây?"
Tiêu Trần sờ sờ cằm, bộ dạng muốn gây sự.
Bản lãnh dưỡng khí của hai lão thái giám khá tốt, bị Tiêu Trần châm chọc như vậy, nhưng không xuất hiện một tia cảm xúc rung động nào.
"Chậc chậc." Tiêu Trần chậc chậc cười nói: "Aizz, có phải đồ ăn trong cung của các người không ngon không? Hai người nhìn giống như khỉ vậy, chẳng lẽ hoàng đế của các người thích động vật linh trưởng à?"
Hai lão thái giám vẫn không có động tĩnh gì.
Lúc này người thanh niên đã nắm lấy tay cô gái.
Thanh niên khẽ gật đầu với hai lão thái giám.
Một lão thái giám nhướng mi nhăn nheo nhìn Tiêu Trần.
Lão thái giám vung tay lên, trong tay xuất hiện một quả cầu ánh sáng nhỏ.
Trong quả cầu ánh sáng là một hình ảnh.
Đó là cảnh Tiêu Trần vỗ mông cô gái.
Thái giám cười lạnh, đôi môi đỏ tươi hơi nứt, âm dương quái khí cười nói: "Ngươi có biết nếu dám động tay động chân với tiểu công chúa Đại Sở của chúng ta thì hậu quả sẽ như thế nào không?"
"Tru cửu tộc chớ gì, chẳng lẽ ngươi có thể cắn ta hai cái à?"
Tiêu Trần vẫn là thiên tài logic như thế.
"Haha..."
Tiếng cười như vịt đực của lão thái giám vang lên, khiến cho màng nhĩ của Tiêu Trần đau nhức.
"Hoàng huynh, không phải vậy đâu."
Nghe thấy tiếng cười không có ý tốt của lão thái giám, cô gái trở nên lo lắng.
Người thanh niên "cưng chiều" vỗ đầu cô gái và "dịu dàng" nói: "Anh Tuyết, bản tính của muội lương thiện, nhưng muội không biết rằng thế giới này rất hiểm ác, không thể dễ dàng tin tưởng người khác được."
"Không phải đâu hoàng huynh, tiểu đệ đệ đó đã chuyển nguyền rủa trên người muội đi, hắn đã chữa khỏi bệnh cho muội rồi."
Cô gái cuống quít giải thích.
Người thanh niên cười nói: "Anh Tuyết, muội vẫn quá ngây thơ. Lời nguyền rủa trên người muội, tông chủ của bảy tông môn và rất nhiều ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách. Một đứa trẻ không có tu vi như hắn làm sao có thể chữa khỏi được? Chỉ sợ hắn đã sử dụng tà pháp nào đó để giấu diếm muội."
Cô gái không ngừng lắc đầu, đôi mắt nhanh chóng đỏ bừng: "Không phải, là thật mà."
Khóe miệng thanh niên hơi nhếch lên, khẽ ra hiệu với hai lão thái giám.
Hai lão thái giám ngầm hiểu, khí tức khủng bố lập tức cuồn cuộn dâng lên.
Lúc này, Tiêu Trần hơi ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Bàn Cổ Tà Tướng.
"Chẳng lẽ lão chó già này bị cắt đứt chân rồi, sao còn chưa đuổi tới."
Tiêu Trần lẩm bẩm, nếu Bàn Cổ Tà Tướng không xuất hiện, Tiêu Trần quyết định sẽ giúp cô gái này một lần.
Dù sao kiểu tóc đuôi ngựa này trông thật thuận mắt.
"Chạy mau."
Đúng lúc này, tiếng hét thê lương của cô gái đột nhiên vang lên.
Tiêu Trần ngước mắt nhìn lên, những sợi tơ đỏ bắn ra từ cơ thể của hai lão thái giám ùn ùn kéo đến.
Những sợi tơ đỏ tươi giống như những con rắn nhỏ dài hẹp màu đỏ, lộ ra những chiếc răng nanh kịch độc, xoắn về phía Tiêu Trần.
"Kẻ hỗn tạp này sẽ cho thằng nhãi ngươi nếm thử mùi vị của loại tơ rút xương này."
Một lão thái giám nhìn Tiêu Trần vẻ mặt vặn vẹo, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Có vẻ như những lời vừa rồi của Tiêu Trần đã kích thích hai người, nhưng bọn họ đã che giấu tốt hơn mà thôi.
"Cái thứ nam không ra nam nữ không ra nữ, ngay cả chiêu thức cũng đi theo con đường âm nhu độc ác xa này."

Bình Luận

0 Thảo luận