Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1766: Hắc bạch khô lâu

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Hấc!" Tiêu Trần vừa nấc vừa phun ra một làn sương đen mờ ảo.
Mấy người phía sau ngẩn ra, đây vẫn là một người sao?
Tiêu Trần nuốt xuống sương mù màu đen, bước chân không ngừng, tiếp tục lao về phía trước.
"Muốn sống thì tất cả đi theo!"
Trên đường đi, Tiêu Trần đã gặp một số tu sĩ, dường như họ đều bị Bất Quy Lộ cường hành triệu hoán, tu vi của họ không được tốt cho lắm.
Họ may mắn gặp được Tiêu Trần, nếu không sẽ phải bỏ mạng trên Bất Quy Lộ này.
Thời gian Tiêu Trần trực tiếp xông ra khỏi đây là năm sáu giờ, khe rãnh kéo dài bao lâu, e rằng Tiêu Trần chính mình cũng không rõ ràng.
Ngày càng có nhiều tu sĩ đi theo, hiện tại có lẽ chỉ sợ không dưới một ngàn người, một đám người nhao nhao, giống như một đội quân chỉ chịu thất bại.
Hơn nữa, những người này cho dù có Tiêu Trần dẫn đường, cũng không dám thả lỏng chút nào.
Nơi ma quái này quá nguy hiểm, từ mặt đất mà Tiêu Trần đã cày xới, thỉnh thoảng có những thứ kỳ lạ sẽ hiện ra và lấy đi mạng sống của họ.
Mọi người nơm nớp lo sợ đi theo phía sau Tiêu Trần, trước mặt đột nhiên xuất hiện một dãy núi cực lớn, đây không phải là Bất Quy Sơn.
Tiêu Trần thế mà lại dừng lại, khẽ nhíu mày, bởi vì một cỗ khí tức cực kỳ kinh người phát ra từ dãy núi này.
Bất Quy Lộ dường như chỉ là một con đường, nhưng nơi quỷ quai này rốt cuộc có bao nhiêu, Tiêu Trần cũng không biết.
Tiêu Trần chưa từng tới nơi này, chứ đừng nói tới nơi này đến cùng là ấn chưa sự tồn tại đáng sợ gì.
Những tu sĩ kia cũng cảm giác được luồng khí tức này, một cỗ khí tức mang đến cảm giác áp bách cực kỳ cường đại, toàn bộ không nhịn được mà run lên.
Mọi người đều biết rằng, bên trong núi khẳng định đang ấn chứa thứ gì đó.
"Ầm!"
Mọi người chưa kịp thảo luận biện pháp đối phó, một bàn tay xương trắng khổng lồ bao phủ bầu trời đột nhiên xuất hiện, đè lên ngọn núi cao nhất trước mặt.
Đỉnh núi to lớn lập tức bị đè xuống, sau đó từ trong lòng bàn tay phun ra từng đợt quỷ hỏa màu đen.
Ngọn lửa ma quái giống như một vụ nổ, bùng cháy dữ dội, ngọn núi bị nghiền nát lập tức bị thiêu rụi không còn một mảnh.
Ngọn lửa khổng lồ mang đến một luồng khí lưu đáng sợ, một mùi hôi thối cuốn theo luồng không khí.
"Rút lui! Rút lui! Rút lui!" Tiêu Trần nói liên tiếp ba chữ rút lui, cho thấy tình huống lúc này nguy hiểm đến mức nào.
Mọi người không cần Tiêu Trần thông báo, đã điên cuồng lui về phía sau, nhưng có người còn hít phải mùi hôi thối, lập tức hóa thành một đống xương.
Trong nháy mắt, một đội ngũ ngàn người, liền có phần ba người chết đi.
"Một đám phế vật." Tiêu Trần chửi bới, chân phải đột nhiên bước lên trước, mặt đất rung chuyển kịch liệt.
Sau đó lòng bàn tay của Tiêu Trần đập vào nhau, một lực lượng khổng lồ ngoài sức tưởng tượng va vào nhau dưới song chưởng đó.
Một luồng khí tức mạnh bạo bùng lên trước mặt Tiêu Trần, luồng khí lưu đó cuốn lên một cơn cuồng phong ngập trời, đánh tan luồng khí do lòng bàn tay xương trắng mang theo thành từng mảnh.
"Ầm!"
Lúc này, một chưởng xương khổng lồ khác xuất hiện đè lên đỉnh núi khác, giống như trước đó, ngọn núi sụp đổ.
Điểm khác biệt là xương chưởng trước đây có màu trắng, còn lần này đè xuống chính là xương chưởng màu đen.
Hai màu sắc đối lập hoàn toàn, một đen và một trắng, dường như trùng khớp với đại đạo m Dương, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Bên trên xương chưởng đen, ngọn lửa trắng lững lờ, dưới ngọn lửa, ngọn núi tan nát không hòa tan mà trở lại trạng thái nguyên vẹn.
Tiêu Trần cười gằn, âm dương hai cực dung hợp quá hoàn mỹ, thực lực của thứ này có lẽ vượt qua Ngụy Đế.
Vượt qua Ngụy Đế không có nghĩa là có thực lực của Đại Đế.
Đám người Kiếm Chủ kia, đều là thực lực trên Ngụy Đế, nhưng đều chả khác gì đứa trẻ bị Tiêu Trần ma tính đâm chết.
Đại Đế cùng với tất cả các cảnh giới, đều là cách biệt một trời, giống như lão đầu chỉ biết y đạo, cho dù Tiêu Trần có dùng hết sức cũng chỉ có thể đánh chảy máu mũi của lão, đấy là với điều kiện người ta không hoàn thủ.
Cho dù không bằng Đại Đế, nhưng đối với tu sĩ của thời đại này, e rằng không ai có thể trị được trừ Đại Đế.
Điều mà Tiêu Trần không thể đoán ra được chính là, đây là nửa đường đi của Bất Quy Lộ, sao lại có thể xuất hiện chuyện khó tin như vậy.
"Giết."
Ngay khi Tiêu Trần đang phân vân, một tiếng gầm đầy sát khí cực độ vang lên giữa thiên địa.
Khác với sát ý thuần túy của Tiêu Trần ma tính, sát khí này tràn ngập sự căm hận ngập trời.
"Ầm!"
Một cái đầu lâu khổng lồ đến nỗi những đỉnh núi xung quanh đều không sánh được, với tiếng gầm này, xuất hiện từ đầu kia của ngọn núi.
Phần đầu bộ xương có hai màu đen và trắng, được phân chia từ giữa, trùng với đại đạo m Dương.
"Chẳng lẽ đây là hài cốt của đại thần?" Tiêu Trần thầm đoán.

Bình Luận

0 Thảo luận