Hiện tại Tiêu Trần ma tính đang muốn đến Địa Cầu, tìm kiếm chữ cuối cùng đại biểu cho 'Sinh' trong Sáng Giới Thập Tự, thời gian đâu mà đi qua đi lại trong mớ dị không gian vô cùng vô tận này chứ.
Tuy muốn bảo đối phương mang mình ra cùng, nhưng theo tính cách của Tiêu Trần ma tính mà bảo hắn nói mấy câu như là chịu thua kia thì đừng có mơ. Chắc chắn là không thể rồi đấy.
Tiêu Trần ma tính có hơi thẹn quá hoá giận, cơ khí toàn thân không ngừng dao động. Chỉ nháy mắt, toàn bộ ánh nắng tươi sáng của dị không gian đã phủ đầy mây đen.
"Muốn ra ngoài cứu người à, Haha." Tiêu Trần ma tính hiếm khi cười khẩy.
"Thương Sinh Phong Tận."
Trong tầng mây đen dày đặc trên không trung đột nhiên vang lên tiếng xiềng xích va chạm rất lớn.
Mây đen phía trên đỉnh đầu Tiêu Trần ma tính bỗng hiện ra chín sợi xích đen to như cột chống trời.
Phía trên dây xích khắc hoạ vô số phù chú huyền ảo. Chúng liên tục chớp tắt, phát ra ánh sáng động lòng người.
Những sợi xích này kéo dài ra với tốc độ cực nhanh, chớp mắt toàn bộ bầu trời đã bị chúng khoá lại.
Thứ mà Tiêu Trần ma tính am hiểu nhất chính là thuật phong ấn, hắn cũng muốn nhốt đối phương trong dị không gian này.
Cho dù Tiêu Trần thần tính giỏi dùng thân thông không gian đến mấy thì nhất thời cũng không thể đột phá phong ấn mà rời đi.
Không phải mi muốn ra ngoài cứu người à? Dùng dằng ở đây một lát, ra ngoài cứu cái xác đi!
Tiêu Trần thần tính thật sự muốn vả vào cái miệng rộng của mình. Mấy câu lúc trước đúng là tự đào hố cho bản thân nhảy vào.
Cũng may mà tính tình của Tiêu Trần thần tính cũng không quá cứng ngắc, mấy chuyện như nhận thua thế này hắn thường làm lắm luôn.
"Dừng, dừng." Tiêu Trần thần tính khoát tay chặn đối phương lại, phồng má thở phì phò: "Tôi mang cậu ra ngoài, cậu mau thu thần thông lại đi."
Ngược lại, đến lúc này thì Tiêu Trần ma tính lại chẳng sốt ruột gì.
Kết quả này khiến Tiêu Trần thần tính thật sự có ý đâm đầu chết quách đi cho rồi.
"Đại ma đầu, thu thuật phong ấn của cậu lại, thả tôi ra ngoài được không." TTtn nước mắt lưng tròng cầu xin.
Tiêu Trần ma tính làm như không nghe thấy, chậm rãi khoanh tay, đánh giá đám thú nương vây quanh mình.
Đám nhóc con này bị dị tượng của trời đất dọa cho phát sợ, đứa nào đứa nấy đều nước mắt rưng rưng nhìn Tiêu Trần ma tính. Có thể nói là nhìn yêu muốn chết.
Chẳng qua tính tình Tiêu Trần ma tính cộc, nhìn thấy chúng là lại bực bội nên sắc mặt chả tốt đẹp gì cho cam.
Dị tượng trời đất cộng thêm khí tức lạnh khủng khiếp của Tiêu Trần ma tính khiến mấy thú nương nhút nhát bị doạ đến mức khóc ầm lên.
Mấy đứa này vừa khóc một cái là mấy đứa khác cũng khóc theo. Nhất thời, tiếng khóc nổi lên bốn phía, vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Tiêu Trần ma tính vốn thích yên tĩnh, bị làm ồn như thế thì bó tay toàn tập, thâtu muốn chụp chết mấy nhóc đáng yêu này.
Tiêu Trần ma tính đưa mắt nhìn Tiêu Trần thần tính. Đối phương đã nhận thua thì hắn cũng nên nhường một bước.
"Giao kèo ba điều." Tiêu Trần ma tính đưa ba ngón tay lên.
Tiêu Trần thần tính gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, nhưng thật ra trong lòng lại gào ầm lên: "giao kèo cái bà nội mi chứ. Đợi đến khi ra ngoài xem ông đây có treo mi lên đánh không."
"Một, hiện tại không cho phép cậu ló mặt ra nữa." Hiếm lắm mới cho thằng nhãi ẻo lả này chịu thiệt một lần, tâm trạng của Tiêu Trần ma tính không tệ, nói cũng nhiều hơn mấy câu.
"Được, được, được mà." Tiêu Trần thần tính vội gật đầu đồng ý, trong lòng lại thầm mắng: "Cái mặt ý như cả thế giới đều nợ tiền mi, ai thèm kéo quan hệ chứ. Ông nhổ vào, mặt dày vãi chưởng."
"Hừ!" Làm như biết đối phương đang chửi thầm mình, Tiêu Trần ma tính hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: "Thứ 2, không được làm ảnh hưởng đến công việc của tôi."
"Cậu có đi đớp cứt thì tôi cũng không cản đâu." Tiêu Trần thần tính đã hơi nổi cáu, gật đầu.
"Thứ 3 chưa nghĩ ra, sau này mới nói." Tiêu Trần ma tính nói xong thì lười lằng nhằng với đối phương, trực tiếp vung tay triệt bỏ thuật phong ấn.
"Sớm muộn gì cũng có ngày đập nát cái mặt thối của cậu." Tiêu Trần thần tính hung tợn nghĩ, chân nhẹ nhàng đạp xuống.
Thần quang vàng óng dưới chân hắn nhanh chóng lan ra, chỉ nháy mắt đã bao phủ cả không gian. Thần lực khủng bố của Tiêu Trần thần tính khiến kim quang trực biếp bao phủ vạn vật đang sinh trưởng.
Tiếp theo, bóng dáng hai người thoáng cái đã biến mất, để lại một đám thú nương, vẻ mặt như muốn khóc nhìn nhau.
Đối với sự sống vô hạn trên đại địa, đây giống như là một thần tích. Từ nay về sau, trong dị không gian rộng lớn này có thêm hai bức tượng cực lớn, sẽ có vô số thú nương tìm đến đây chiêm ngưỡng.
Thậm chí, có những thời gian không dễ sống, chỉ cần đến dưới tượng cầu khẩn thì đều có thần tích xuất hiện, dẫn dắt sinh linh trong không gian này thoát khỏi khốn cảnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận