Haizz, thực sự không được mà, ông là huynh đệ thì nên giúp đỡ một tay chứ. Tuy mặt mũi ông xấu, nhưng chung quy vẫn là người một nhà cả, sinh con ra cũng yên tâm, không phải à?"
Thẩm mỹ của Hắc Phong vẫn không hề thay đổi, Độc Cô Tuyết là mỹ nữ tuyệt sắc có thể đặt ngang hàng với Cẩu Đản đấy, nhưng mà lại bị con heo chết tiệt này nói cho không đáng một đồng.
Độc Cô Tuyết bị nhắc đến là thấy đau hết cả đầu, tức giận giơ chân sút bay con heo chết tiệt này đi.
"Bịch!"
Hắc Phong bị đá bay lại bất ngờ được người khác đỡ được.
Ngửi mùi hương thoang thoảng, Hắc Phong hơi ngẩng đầu.
"Định mệnh, tại sao lại là các người?"
Thì ra đỡ Hắc Phong không phải ai khác mà chính là Cương Chủ trong 36 chủ.
Ở dị vực bọn họ gặp phải chủ dị vực, Tiêu Trần thần tính lấy ở lại làm điều kiện để đối phương tha cho bọn họ một mạng.
Kinh khủng nhất là bọn họ thế mà lại bị vòng xoáy đen của chủ dị vực đưa thẳng về Địa Cầu, hơn nữa còn quay về điểm xuất phát nữa chứ.
Như vậy có nghĩa là đại trận Địa Cầu ở trong mắt chủ dị vực chẳng qua chỉ là một thứ đồ trang trí mà thôi.
Mọi người liếc nhau, mắt đầy tuyệt vọng.
Hắc Phong bị ôm lấy, cơ bản là không hiểu rõ bầu không khí tuyệt vọng quanh quẩn ở giữa bọn họ.
Hắc Phong ngó nghiêng xung quanh, không phát hiện ra Tiêu Trần thần tính bèn hỏi: "Sao các người lại trở về? Trần mỹ nhân đâu? Sao cả đám trông như chết cha chết mẹ thế hả?"
Con hàng này không chỉ có miệng độc, thẩm mỹ cũng rất chi là khó hiểu. Độc Cô Tuyết chả khác gì Tiêu Trần thần tính thì hắn ta chê xấu, thế nhưng với Đại Đế nhân tính nhà mình thì lại cảm thấy đẹp như thiên tiên.
Mọi người không trả lời, sự tuyệt vọng và vô lực khi đối diện với chủ dị vực... những ai chưa từng trải qua thì đều không thể hiểu được.
Ba Thiên Tượng Tinh đi ra, trong mắt Đao Long tràn đầy đau xót, ôm quyền với mọi người: "Xin từ biệt các vị tại đây."
"Ba người muốn đi đâu?" Kiếm Chủ hỏi.
"Đi đến chỗ hàng rào." Đao Long không chút do dự nói: "Từ hàng rào lại lần nữa tiến vào dị vực."
Bọn họ muốn quay lại đi tìm Tiêu Trần thần tính, muôn lần chết không chối từ.
Kiếm Chủ cười khổ, sau khi từng đối mặt với chủ dị vực ấy thì sao còn có dũng khí đi dị vực nữa, tình cảm của bọn họ dành cho Tiêu Trần thần tính, dùng ngôn ngữ cũng không thể nói hết được.
Kiếm Chủ thở dài "Ai! Sống lâu như vậy mà còn chẳng có tác dụng gì. Chúng ta vẫn nên đi tiền tuyến, đi giúp mọi người được chừng nào hay chừng ấy đi!"
Thấy mọi người không phản đối, Kiếm Chủ gật đầu, chuẩn bị khởi hành lần nữa.
"Này, tôi đang hỏi mấy người đó, Trần mỹ nhân đi đâu rồi?" Hắc Phong cực kỳ bất mãn với việc mình bị ngó lơ.
"Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm về Đại Đế một cách an toàn, trừ phi chúng tôi đã chết."
Đối với Hắc Phong, các Thiên Tượng Tinh vẫn rất tôn trọng, dù sao thân phận địa vị của hắn ta như vậy mà.
Nếu không cả ngày con hàng này cứ có dáng vẻ lưu manh, thật ra hoàn toàn có thể làm được chuyện dưới một người trên vạn người.
Hắc Phong đại khái đoán được đám đầu heo đó đã đánh mất Tiêu Trần thần tính rồi, thế nhưng hắn ta vậy mà chẳng lo lắng chút nào.
"Ai ya! Yên tâm đi, cái khác của Trần mỹ nhân nhi thì không nói chứ, cũng không khả năng ra chút chuyện."
Lời Hắc Phong nói thật đúng là không sai, Tiêu Trần thần tính hiện giờ cũng sắp được chủ dị vực cưng chiều lên tận trời.
Thế nhưng ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, loại chuyện này tóm lại không phải an ủi một hai câu là có thể giải quyết.
"Có số lượng lớn chiến thuyền lai lịch không rõ xuất hiện ở trên hư không, mời đội bảo vệ lập tức xuất phát."
Ngay vào thời điểm này, máy truyền tin của Hắc Phong và Độc Cô Tuyết vang lên giọng của Từ Kiến Quân.
Hắc Phong nhíu mày, dự cảm bất tường xuất hiện trong lòng.
"Này này này, mấy người khoan hãy đi đã, đi xem với tôi đã, có rảnh rồi rời đi sau!"
Không nói những thứ khác, mặc dù con hàng Hắc Phong này là đầu heo, nhưng làm việc rất chi là cẩn thận, nhóm người trước mắt này có chiến lực cấp cao, không dùng thì đúng là uổng phí.
Dù sao đều phải ra đại trận cả, không được Hắc Phong gật đầu thì mọi người thật đúng là không ra được, đi xem cũng không mất nhiều thời gian.
"Vô Địch, Vô Địch chờ tôi với!" Hắc Phong ghét bỏ nhảy xuống cái ôm rộng rãi của Cương Chủ, lắc lắc cái đít nhỏ đuổi theo Độc Cô Tuyết.
Kiếm Chủ nghệt mặt ra nhìn Cương Chủ thanh lãnh quý khí, nói với vẻ khó thể tin: "Cô bị một con heo chê á?"
Cương Chủ hít thở sâu một hơi, nhịn xúc động quất người lại đuổi theo Độc Cô Tuyết.
Sát biên giới đại trận là vị trí đội bảo vệ Địa Cầu tập kết.
Số lượng không nhiều lắm, Thanh Phong Thần Nhai có toàn bộ người đều thuộc cấp bậc tinh anh cũng ở trong đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận