"Con bà nó chứ còn muốn bá vương ngạnh thương cung nữa hả, muốn chiếm tiện nghi của tôi à, nghĩ hay của cô."
Lối suy nghĩ của Tiêu Trần lại bắt đầu tác quái, đi tới vung đao một cái đập vào trên cổ Lữ Linh Đồng.
Lữ Linh Đồng thậm chí không kịp rên lên một tiếng, thì đã hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Trần ôm Lữ Linh Đồng đến trên giường, sau đó đặt tay lên cổ tay Lữ Linh Đồng như thật.
"Hà hà, thật ra ông đây không biết xem bệnh." Tiêu Trần nhe răng cười như bị điên.
"Đứng lên, đứng lên, chớ ngủ nữa." Tiêu Trần bắt Lưu Tô Minh Nguyệt trong ngực, nhéo mạnh mặt của con nhóc.
"Oa oa oa, an nàm cớ gì thớ." Lưu Tô Minh Nguyệt bị đánh thức tức giận đến không thể nói rõ ràng.
"Hu hu người này, tại sao cô ta lại ở chỗ này?" Thấy Lữ Linh Đồng quần áo xốc xếch nằm trên giường, bình dấm chua Lưu Tô Minh Nguyệt trong nháy mắt đổ.
"Anh anh anh làm cái gì, hu hu, em muốn nói cho Ngục Long tỷ tỷ..." Lưu Tô Minh Nguyệt rất rõ ràng rằng, Đại Đế ca ca nhà mình không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Ngục Long tỷ tỷ.
"Hả! ?" Nghĩ đến cặp mắt hờ hững của Ngục Long, cộng với câu Đại Đế xin tự trọng, Tiêu Trần sợ đến cả người giật mình.
"Tiểu nha đầu đừng có nói lung tung chớ, tỷ tỷ này bị bệnh, ca ca đang trị bệnh cho cô ta đó!"
Lưu Tô Minh Nguyệt như một con chuột ăn trộm đồ ăn, thở phì phò phồng má: "Chữa bệnh? Nào có người nào cởi quần áo ra chữa bệnh."
"Hà?" Tiêu Trần gõ đầu nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt, "Nào có ai trị bệnh không cởi quần áo."
"Á à, lại còn già mồm đi cơ." Nghe Tiêu Trần nói bậy, Lưu Tô Minh Nguyệt mài răng, đi tới cắn một phát.
Lưu Tô Minh Nguyệt cắn ngón tay của Tiêu Trần, đung đưa tới lui.
"Này này này được rồi, được rồi." Tiêu Trần rút Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận ra khỏi ngón tay nói: "Dùng ngọc Sơn Thần chữa cho tỷ tỷ này, anh đi ra ngoài một chút, sẽ nhanh chóng về thôi."
"Anh muốn đi đâu?" Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ra ngọc Sơn Thần, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tiêu Trần, bộ dạng kia cực kỳ giống một người vợ hoài nghi chồng mình muốn đi ra ngoài lêu lổng.
Tiêu Trần vui vẻ kéo mặt nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt: "Đi tiểu, hà hà, có muốn đi cùng không nào."
"Lão lưu manh." Lưu Tô Minh Nguyệt lầu bầu, kích hoạt ngọc Sơn Thần, ngọc Sơn Thần phát ra ánh sáng xanh lục nhu hòa.
Tiêu Trần ra cửa đương nhiên không phải vì đi tiểu, bởi vì hắn căn bản không cần đi tiểu.
Sau khi ra cửa, Tiêu Trần ngừng một chút ở trên hành lang, mũi hơi giật giật.
Mùi thơm lạ nhàn nhạt trên người Lữ Linh Đồng chui vào trong mũi Tiêu Trần, hắn tìm tới theo mùi ấy.
Ở trong căn phòng bên cạnh chỗ của Lữ Linh Đồng, một thư sinh miệng đầy máu cùng một người trung niên gầy gò đang nói chuyện.
Người trung niên gầy gò nhìn cái bình nhỏ trong tay, có chút đáng tiếc lắc đầu: "Phí hết tâm tư ở đến sát vách các nàng, thuốc cũng lấy được, cuối cùng lại tiện nghi cho tên tiểu vương bát đản kia."
Thư sinh thì lại là đầy mắt phẫn hận, trong ánh mắt phun ra ác độc và không cam lòng, khiến người ta cực sợ.
"Ai cho ông tự tiện chủ trương, dùng thuốc trên người Lữ Linh Đồng." Lúc thư sinh nói thì bị lọt gió.
Thư sinh lọt gió ấy, chính là người bị Tiêu Trần tát cho răng rơi đầy đất lúc trước.
Hán tử gầy gò bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Bảo vệ mạng quan trọng hơn, mỹ nữ còn nhiều mà, ngài cần gì phải nhớ mãi Lữ Linh Đồng không quên chứ!"
Hán tử gầy gò đi tới bên tường, dán lỗ tai trên tường, ánh mắt lại nhìn thư sinh, cười nói: "Lữ Linh San chắc còn ở trong phòng, dung mạo tiểu cô nương đó cũng không tệ, cậu có muốn thử chút không?"
Thư sinh nhớ tới bình thường Lữ Linh Đồng lãnh đạm với mình thế nào, cười lạnh gật đầu.
Ngay khi hán tử gầy gò đang muốn hành động, một bóng người xuất hiện ở trong phòng giống như quỷ mị.
Bóng người đó không chút khách khí cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một chén, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Phốc, trà rách gì thế này."
Một ngụm nước trà, phun thẳng tới trên mặt thư sinh.
Thư sinh sững sờ, như là bị sóng lớn vỗ tới, trực tiếp bay ra ngoài, trên đường đụng nát giường chiếu, cho tới khi tường lan ra vết rách như mạng nhện, mới khó khăn lắm dừng lại.
"Khụ khụ..." Thư sinh không ngừng hộc ra từng búng máu, vẻ mặt kinh hãi nhìn bóng dáng kia.
Hán tử gầy gò thấy không ổn, lập tức thu hồi bình sứ nhỏ trong tay, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Thiếu hiệp sao ngài tới đây thứ, Lữ tiên tử đâu rồi?"
Người tới chính là Tiêu Trần tìm tới theo mùi thơm.
Bởi vì không muốn ầm ĩ đến người khác, nước trà Tiêu Trần mới phun ra miệng vừa rồi không dùng sức lắm, nếu như dùng thêm chút sức nữa thôi, sợ rằng thư sinh đã thành một bãi thịt nhão.
Về phần tại sao Tiêu Trần tới đây, là vì thuốc giục tình trên người Lữ Linh Đồng, ngay từ đầu đã đưa tới sự chú ý của Tiêu Trần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận