Theo những nét khắc của Tiêu Trần, trường đao dần trở nên yên tĩnh, như thể cảm nhận được điều gì đó.
Theo những nét khắc của Tiêu Trần, trên thân đao Thiền Minh lần lượt xuất hiện những vết khắc tràn ngập đao ý tối cao, nhưng những vết khắc này lại nhanh chóng biến mất, dường như đã bị ẩn giấu đi.
Mãi đến khi khắc chín chín tám mươi mốt dấu vết Tiêu Trần mới dừng lại.
Tiêu Trần ném trường đao lại cho Nam Cung Thiêm Hương: "Có thể học được bao nhiêu tùy thuộc vào ngộ tính của cô đó."
Nam Cung Thiêm Hương cầm chặt trường đao, một chút ánh sáng đao mang màu đen sáng lên trên thân đao.
Trong lúc ngẩn ngơ, Nam Cung Thiêm Hương dường như nhìn thấy một luồng đao khí rạch ngang bầu trời, xuyên thủng trời xanh.
Đao khí này như một con rồng khổng lồ đang điên cuồng múa lượn, khí thế hào hùng đến cực điểm.
"Phụt..."
Sau đó Nam Cung Thiêm Hương phun ra một ngụm máu lớn, cả người văng ra ngoài, thậm chí hai mắt chảy ra máu tươi đỏ thẫm.
Nhưng mặt mũi Nam Cung Thiêm Hương lại tràn đầy vẻ cuồng nhiệt, rõ ràng không quan tâm tí nào đến vết thương trên người mình.
Tiêu Trần mỉm cười, không điên không thể sống sót, có thể lĩnh ngộ đao ý do mình khắc, cộng với sự bướng bỉnh này thì thành tựu sau này của cô gái này không thể hạn lượng.
Tiêu Trần quay lại nhìn mọi người, nhìn thấy vẻ không nỡ trên khuôn mặt của họ, Tiêu Trần thoải mái vẫy vẫy tay.
Phàm trần thế tục nhiều hỗn loạn, phù hoa tan mất hóa thành không.
...
Ở cuối cùng đài Đăng Tiên, có một gian phòng nhỏ được bao phủ bởi mây trắng, trông thực sự giống như nơi ở của tiên nhân.
Giờ phút này, một ông lão bước ra khỏi gian phòng nhỏ bằng mây trắng, ông lão đang cầm trên tay một sọt thuốc, liếc nhìn Tiêu Trần rồi tức giận nhướng mi.
Từ khí tức, Tiêu Trần biết đây chính là người mà mình đang tìm kiếm.
"Lão già mắc dịch." Tiêu Trần bỗng nhớ tới lúc trước mình gọi thằng này, gọi cả buổi mà chẳng thèm phản ứng, lập tức máu nóng nổi lên, giơ nắm đấm muốn nện lão già này.
Nhìn bộ dạng của Tiêu Trần, ông lão khinh thường cười: "Cậu không phải là ma đầu kia, nhãi con cậu còn có thể làm gì được tôi..."
"Bốp!" Ông lão chưa kịp nói hết lời thì đã nhận một cú đấm trời giáng vào mặt.
Ông lão tội nghiệp bị đánh bay thẳng ra ngoài.
Tiêu Trần không lưu lại tí khí lực nào, dùng hết sức tung ra cú đấm này, ông lão chỉ cảm thấy mình như bị một ngọn núi lớn vô tận đụng phải, đầu óc ong ong.
"Cho ông giả bộ không thèm để ý lão tử này." Tiêu Trần cười mắng một tiếng, hóa thành một luồng ánh sáng đuổi theo.
Phía trên đỉnh mây, lần lượt vang lên tiếng kêu thảm thiết của ông lão.
Cách đó không xa, Phương Phỉ chủ nhân và tiểu tỳ nữ nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, đại lão gia là hạng nhân vật gì, vậy mà lại bị một thằng nhóc đánh loạn xạ như một quả bóng.
Sau một nén hương, ông lão lau máu mũi màu vàng, vẻ mặt đắc ý nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần có chút căm tức siết chặt nắm đấm, dù sao Đại Đế cũng là Đại Đế, cho dù kỹ thuật sát phạt không tốt lắm, nhưng vẫn là Đại Đế.
Một thân man lực của mình cũng không thể làm lão già này bị thương được.
"Chỉ vậy thôi hả?" Ông lão nhìn Tiêu Trần vẻ mặt chế nhạo.
Tiêu Trần tức đến nỗi dậm chân, đường đường là Thôn Thiên Đại Đế từ khi nào lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
Nhưng dù có tức giận đến mấy thì cũng không thể làm gì được, thực lực thua xa người ta nhiều lắm.
"Có tin lão tử gọi người tới không, có lẽ ông cũng biết Đại Ma Đầu kia nhỉ!" Tiêu Trần đột nhiên nhớ tới cái gì, lão già này có lẽ đã từng bị Tiêu Trần ma tính đánh.
Chỉ cần là người từng bị Đại Ma Đầu đánh, chín phần mười sẽ để lại bóng ma trong lòng đó.
Lời nói này cuối cùng cũng có tác dụng, sắc mặt của ông lão lập tức thay đổi, sau đó trên mặt nở một nụ cười "hòa nhã", cười giống như một bông hoa cúc.
Đương nhiên ông ta biết Đại Ma Đầu kia, nếu không ông ta sẽ không không chào đón Tiêu Trần như vậy, bởi vì Tiêu Trần và Đại Ma Đầu kia có khuôn mặt giống hệt nhau.
Ông lão cười híp mắt nói: "Tiểu huynh đệ, chuyện gì cũng phải từ từ nha, cậu xem cậu vẫn luôn đánh tôi, tôi cũng đâu có đánh lại đúng không? Không cần phải gọi người tới đúng không?"
Mí mắt Tiêu Trần giật giật, lão già này không có một tí khí phách của Đại Đế, mà giống như một kẻ ranh ma trà trộn trong phố xá.
Tiêu Trần cũng lười nói nhảm với ông ta, hỏi thẳng: "Ông có thể giải quyết vấn đề trên người của tôi không?"
Ông lão vỗ vỗ ngực, tự tin nói: "Nhãi con cứ yên tâm đi, trên đời này không có bệnh gì mà lão phu không chữa được".
"Lão tử không có bệnh." Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu, tại sao mình lại trở thành bệnh nhân chứ, không phải chỉ trúng độc có xíu độc sao?
Ông lão giống như là người từng trải gật đầu nói: "Người có bệnh thường thích nói mình không có bệnh."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận