Cửu Vĩ Yêu Hồ che mặt, nói tiếp: "Tương truyền, Vận Mệnh Thiên Quốc này là một vùng đất thuần khiết, nơi tồn tại Vĩnh Sinh chân chính."
"Cái giá thì sao?" Tiêu Trần ma tính đột nhiên hỏi một câu.
Cửu Vĩ Yêu Hồ có chút sững người: "Đúng nhỉ! Cái giá là gì chứ?"
Trên đời này làm gì có bữa cơm miễn phí, mua hàng không cần trả tiền chứ?
Cửu Vĩ Yêu Hồ lắc đầu: "Tôi không biết."
Tiêu Trần ma tính phất tay, thấy chẳng có gì thú vị. Năm chữ nhỏ bên cạnh liền nhảy vào lòng bàn tay hắn.
Lúc này, thành trì tráng lệ trên bầu trời cũng đã tiêu tán.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn thành trì tan biến, ánh mắt đầy vẻ cô đơn.
Tiêu Trần ma tính nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ, nghĩ một lát rồi mới hỏi: "Cô có biết gì về trận chiến Kinh Vĩ không?"
Trận chiến Kinh Vĩ cũng là thứ mà Tiêu Trần ma tính đã nhìn thấy trên tấm bia đá kia.
So với Vận Mệnh Thiên Quốc thì ghi chép về trận chiến này nhiều hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ nhiều hơn một chút mà thôi, tin tức vẫn ít đến đáng thương. Chỉ biết là hình như có liên quan đến vận mệnh của hai tinh không.
Tiêu Trần ma tính luôn cảm thấy Vận Mệnh Thiên Quốc và Cuộc chiến Kinh Vĩ này khá là vớ vẩn.
Nhưng hôm nay hắn đã nhìn thấy Mệnh Vận Thiên Quốc, vậy nghĩa là trận chiến Kinh Vĩ có lẽ đã thật sự đã xảy ra.
Rốt cuộc thì mảnh tinh không này còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật đây?
Tiêu Trần ma tính thấy hơi tò mò.
Ban đầu, hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi chứ không hi vọng nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Chẳng qua, không ngờ Cửu Vĩ Yêu Hồ lại khẽ gật đầu:
"Liên quan đến trận chiến Kinh Vĩ thì tôi biết, biết rất rõ."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nghiến răng nghiến lợi nói, hận ý nồng đậm trào ra mãnh liệt.
Tiêu Trần nhân tính rất chi là hóng hớt nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ, đây là một người có chuyện cũ nà.
"Nào, nào, nào, có chuyện gì không vui cứ nói ra, mọi người cùng chia sẻ, cùng chia sẻ."
Cửu Vĩ Yêu Hồ tức đến trợn trắng mắt, sao lại có người đê tiện thế này chứ?
Tiêu Trần ma tính chẳng gấp gáp gì, đợi khi Cửu Vĩ Yêu Hồ bình tĩnh lại thì hắn mới không nhanh không chậm nói:
"Cô có thể cho tôi biết về trận chiến Kinh Vĩ, đổi lại tôi sẽ cho cô một lần ra điều kiện."
Với tình hình hiện tại thì Tiêu Trần ma tính hoàn toàn không cần phải làm như vậy, thế nhưng đây chính là phong cách hành xử của hắn.
Theo quan điểm của Tiêu Trần ma tính, chuyện gì cũng có cái giá của nó.
Cửu Vĩ Yêu Hồ ngạc nhiên liếc nhìn Tiêu Trần ma tính.
Rõ ràng là không cần bỏ ra bất kỳ thứ gì cũng có thể lấy được thông tin về trận chiến Kinh Vĩ, thế mà hắn lại chủ động đưa ra lời trao đổi điều kiện, đúng là một người kỳ quái.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là chuyện xấu, Cửu Vĩ Yêu Hồ lập tức gật đầu đồng ý.
"Hai người biết được bao nhiêu về mảnh tinh không mà mình đang đứng?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ không đi thẳng vào vấn đề mà lại bắt đầu bằng một câu hỏi.
Nếu trước đây mà gặp phải câu hỏi này, có lẽ Tiêu Trần ma tính sẽ không hề do dự, nói: "Không ai hiểu rõ mảnh tinh không này hơn ta."
Bởi vì bước chân của hắn đã đi qua rất nhiều nơi.
Nhưng hiện tại, Tiêu Trần ma tính không có tự tin nói ra những lời như vậy. Bí mật ẩn giấu trong mảnh tinh không này đã vượt xa tưởng tượng của hắn.
Tiêu Trần ma tính lắc đầu, nói thẳng: "Chẳng biết được bao nhiêu."
Cửu Vĩ Yêu Hồ mạnh dạn nhìn Tiêu Trần ma tính, càng ngày càng thấy ngạc nhiên về người thanh niên này.
Trong ấn tượng của cô ta, đàn ông đều là những kẻ sĩ diện, đặc biệt là khi trước phái nữ xinh đẹp.
Thế mà người này lại thản nhiên thừa nhận mình không biết, thật là thú vị.
Cửu Vĩ Yêu Hồ cười nói: "Thật ra mảnh tinh không mà lúc này chúng ta đang đứng không phải là một tinh không hoàn chỉnh."
Chuyện này thú vị đây! Tiêu Trần ma tính cũng bị khơi gợi lên hứng thú.
"Chẳng lẽ bị Thiên Cẩu gặm mất một nửa rồi à?" Tiêu Trần nhân tính lại bắt đầu lên cơn.
Cửu Vĩ Yêu Hồ lườm hắn.
"Chắc anh cũng biết, tất cả các tinh không hiện nay đều hình thành từ việc Vô Tận Đại Địa bị đánh nát, đúng không!"
"Việc này tôi biết."
Tiêu Trần nhân tính dựa vào trong ngực của Tiêu Trần ma tính, xoay người tìm vị trí thoải mái nhất rồi giơ cánh tay nhỏ xíu của mình lên.
"Đây không phải là thuyết Vụ Nổ Lớn à? Lúc tôi đi học thì biết rồi. Cô lôi ra lừa ai chứ?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ thật sự muốn nhào lên đánh chết thằng nhãi ranh mất nết này.
Tiêu Trần ma tính cũng biết bệnh thần kinh của tên này lại tái phát, nếu không cho hắn biết thế nào là lễ độ thì cuộc đối thoại này nhất định sẽ lệch hướng chắc luôn.
Tiêu Trần ma tính đột nhiên duỗi tay, nắm lấy cái 'nanh mèo' nhỏ của Tiêu Trần nhân tính, bắt đầu lắc lư từ bên này sang bên kia.
"Nói tiếp đi." Hắn vừa lắc vừa nói với Cửu Vĩ Yêu Hồ.
"Ưm ưm ưm láo xược, cậu buông ra... Ưm ưm ưm cho tôi..."
Tiêu Trần nhân tính thấy cổ mình sắp bị lắc gãy luôn rồi, gào loạn mấy câu không rõ lời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận