Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1525: Thiên Phương thành

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Mấy lão đầu lắc đầu cười, đứa trẻ này chỗ nào cũng tốt, chỉ quá tham tiền.
Thiên Phương thành.
Thành thế tục lớn nhất Đạo Nhất đại thế giới, không nơi nào sánh bằng, phồn hoa cực kỳ.
Có cách nói là, giả như bạn phiêu bạt vô định, thì không ngại đi đến thành phố này, đi một chuyến đến đường phố phồn hoa nhất, dùng tốc độ và bước đi tự do nhất của bạn, sau đó bạn sẽ yêu nơi đây.
Từng tòa cao tầng, thẳng tắp chọc vào giữa bầu trời xanh thẳm, còn giống như kỳ phong gầy gò trong tranh sơn thủy.
Tòa thành này có một nơi rất thú vị, đó chính là có rất nhiều "lừa đảo" giang hồ bày sạp đoán mệnh, bắt quỷ trừ tà.
Dĩ nhiên chuyện này có lẽ có liên quan rất lớn tới toàn bộ hoàn cảnh của Đạo Nhất đại thế giới, Đạo Nhất đại thế giới được cho rằng là nơi bắt nguồn của Đạo môn.
Đạo môn, mọi thứ đều liên quan một ít, đoán mệnh bói toán, xem tướng trừ tà, thế tục bị ảnh hưởng thì cũng chẳng có gì lạ.
Trên đại lộ Thanh Vân nơi phồn hoa nhất của Thiên Phương thành, một đôi nam nữ xinh đẹp đến tựa như đi ra từ trong tranh đang đi dạo.
Rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người cô gái điềm đạm, dẫn đến vô số lời tán thán.
"Nhìn cái gì, về nhà nhìn bà già của các người đi, nhìn nữa ông đây móc tròng mắt các người ra ngoài cho giờ." Thiếu niên bên cạnh cô gái chống nạnh, mắng trên đường phố giống như một người đàn bà chanh chua.
Người đàn ông có thể làm được loại chuyện mắng người giống như người đàn bà chanh chua trên đường phố cũng không có nhiều, Tiêu Trần chính là một người trong đó, người mắng chửi chính là Tiêu Trần.
"Phi!" Tiêu Trần phun một cái, đi về phía sạp hàng rong bán mứt quả.
"Đại Đế ca ca, em muốn cái này, còn có cái này, còn có cái này..."
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi ở trên đầu của Tiêu Trần nhìn mứt quả đỏ au, nước dãi đều chảy xuống đầu của Tiêu Trần.
"Ăn ăn ăn, sớm muộn gì cũng mập chết mi." Tiêu Trần trợn tròn mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Mặc dù ngoài miệng Tiêu Trần không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn lấy ra một khối vàng, vứt cho người bán hàng rong.
Về phần vàng từ đâu tới, vào lúc vào thành, Tiêu Trần thuận tiện cướp đoạt, vàng chính là tới như vậy.
Vô pháp vô thiên, đúng là nói người như Tiêu Trần.
Về phần hai tên xui xẻo bị đánh cướp, lúc này đang ở nha môn báo án!
"Tôi bao toàn bộ." Tiêu Trần hào phóng giơ lên gậy kẹo hồ lô.
Người bán hàng rong cười như không cười nhìn vàng trong tay nói: "Công tử, chừng này cũng không đủ."
Một đống vàng này, mua cả một tiệm đoán chừng cũng đủ, làm sao có thể không đủ được.
Tiêu Trần nhướng mày, trở tay tát cho một cái.
Người bán hàng rong bị cái tát này đánh bay ra ngoài ngay tại chỗ.
"Bà nội nhà mày, cả ngày cứ đánh rắm nhiều, có chuyện gì nói thẳng là được, cứ lòng và lòng vòng." Tiêu Trần lấy ra hai xâu kẹo hồ lô, đưa cho Tiếu Sương một xâu, một xâu khác để mình nhai rộp rộp.
Tiếu Sương thích thú nhận lấy mứt quả, tò mò xem đi xem lại, tiên tử như cô ta chưa từng ăn qua thứ như vậy.
"Rất ngọt!" Tiếu Sương ôm má, có chút không thích ứng được.
"Không ăn được thì đưa cho tiểu nha đầu kia trên đầu tôi." Tiêu Trần lắc đầu, thật đúng là không ăn nhân gian pháo hoa.
"Được, được, cho em đi!" Lưu Tô Minh Nguyệt một tay một xâu đang chảy nước miếng lung tung nghe được, hai mắt tỏa ánh sáng.
Tiêu Trần nhai mứt quả, chậm rãi đi về hướng người bán hàng rong.
Lúc này người bán hàng rong bị đánh đầu óc choáng váng cũng bò dậy.
Tiêu Trần trợn tròn mắt, người bình thường nếu phải chịu cú đánh lúc nãy thì đã sớm gặp diêm vương rồi, người này còn rất tốt, xem ra bản thân đoán không lầm.
"Lỗ mũi trâu, các người rốt cuộc muốn làm gì?" Tiêu Trần hơi không kiên nhẫn mà hỏi.
Lúc trước ở chỗ tiểu đạo sĩ, Tiêu Trần biết là không được bình thường.
Bản thân đùa giỡn lưu manh như vậy, tiểu đạo sĩ Vô Chỉ Cảnh cũng không có tức giận, trong này nhất định là có gì mờ ám.
Hiện tại người bán mứt quả này cũng là một tu sĩ có tu vi không thấp.
Một tu sĩ tới bán mứt quả trên đường, vừa đúng lúc gặp phải mình, kẻ ngu đều biết có vấn đề.
Chỉ là Tiêu Trần thực sự không rõ, bọn người kia đến cùng là muốn làm gì?
Tiêu Trần rất chắc chắn bản thân là lần đầu tiên tới đại thế giới này, cũng không thể có kẻ thù linh tinh ở đây.
Người bán hàng rong ôm má sưng lên thật cao, trong lòng sợ hãi tột cùng, bản thân lại có thể bị một "người thường" đánh suýt chút nữa không bò dậy nổi.
Mặc dù biết Tiêu Trần không thể nào là người thường được, nếu không Đạo tổ cũng không coi trọng như vậy, thế nhưng vậy cũng quá mức rồi đi?
Nhìn người bán hàng rong ngây người, Tiêu Trần tức giận nói: "Kêu người quản lý các người tới nói chuyện với tôi, có chuyện gì nói rõ ràng trước mặt."
Nhìn tay trắng nõn của Tiêu Trần, người bán hàng rong muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không dám, sau cùng chỉ có thể chán nản rời đi.

Bình Luận

0 Thảo luận