Lão giả ở trước mặt là một trong những người phụ trách của 'Trường Lưu Toái đảo', có một địa vị nhất định trong 'Vân phong', nhưng không cao.
Tiêu Trần cũng phát hiện ra thông tin của 'Thiên Ma Độ' trong tâm trí của lão giả, nhưng vì địa vị của lão giả không cao nên dường như là không thể chạm vào cơ mật cốt lõi.
Từ trong thông tin chỉ có thể khẳng định rằng 'Thiên Ma Độ' chính là thứ do Vân phong này tạo ra.
Nhưng đây đã đủ rồi, vì đã biết được kế hoạch 'Thiên Ma Độ' được thực hiện ở đây, vậy thì tất cả đã không còn là vấn đề nữa.
Tiêu Trần ngước đầu lên nhìn phía trên, xem ra phải đến tầng trên cùng nhất mới có thể làm rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Lúc này, Thập Nhất lấm la lấm lét không biết từ đâu chui ra, đến bên cạnh Tiêu Trần, kéo lấy góc áo của Tiêu Trần với vẻ mặt không vui.
"Ca ca, bà lão đó muốn em đến thần điện gì đó, nói rằng đi thừa kế sức mạnh và ký ức gì đấy."
Trong thông tin mà Tiêu Trần có được từ lão giả đó có một phần thông tin liên quan đến thần điện.
Thần điên là nơi sinh sống của thụ linh Cây Thế Giới, nằm trên đỉnh của Cây Thế Giới, nhưng thần điện đã bị người khác chiếm giữ từ lâu.
Lúc này, một bà lão mù được một đám người dìu đến bên cạnh Tiêu Trần.
Nhìn thấy những người xung quanh cứng đờ, họ cũng sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Sau khi phát hiện những người này dường như không có phản ứng gì thì họ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô gái nhân ngư mừng rỡ kể cho bà lão nghe về những chuyện vừa xảy ra.
Nhưng trên mặt của tất cả mọi người cũng mang theo vẻ tuyệt vọng sâu sắc.
Họ biết điều tiếp theo chào đón họ chính là một cuộc tàn sát điên cuồng.
Lúc này, có rất nhiều bóng người bước ra khỏi hàng hốc cây, trong đó có rất nhiều khuôn mặt non nớt.
Những khuôn mặt non nớt này nhìn Tiêu Trần với vẻ ngưỡng mộ.
Bà lão đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tiêu Trần, bộp bộp bộp khấu đầu vài cái.
"Cầu xin tiên sư hãy cứu những đứa trẻ này, những xương già như chúng tôi có sống hay không cũng không quan trọng, nhưng bọn chúng còn nhỏ, bọn chúng nên sống tiếp."
Tiêu Trần chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên phía trên, như thể không nghe thấy lời của bà lão vậy.
Thập Nhất thấy đầu của bà lão đã khấu đến chảy máu, kéo lấy góc áo của Tiêu Trần nhưng không dám lên tiếng, sợ sẽ khiến Tiêu Trần không vui.
Tiêu Trần nhẹ nhàng phất tay lên, một quả cầu nhỏ màu đen xuất hiện trước mặt.
Quỷ Xa vừa nhìn thấy quả cầu nhỏ kia lập tức không khống chế được run lên.
Những quả cầu nhỏ màu đen này đều là Tiêu Trần cất giữ, nhưng trong đó có một quả cầu, lại là màu trắng, trong đám cầu màu đen nó trở nên rất chói mắt.
Tiêu Trần lấy quả cầu nhỏ màu trắng kia bắn ra ngoài biển, rồi thu hồi những quả cầu đen, lẳng lặng đứng trên rễ cây nhìn ra biển.
Quả cầu nhỏ màu trắng bay đi rất xa rất xa, thời gian chờ lâu đến mức thậm chí còn có người cho rằng nó đã bay đến đường chân trời.
Không gian chìm trong im lặng tuyệt đối, tất cả mọi người không phát ra chút tiếng động nào, tất cả nhìn ra mặt biển xa xôi.
Trong lòng mỗi người đều có cảm giác sẽ có chuyện xảy ra.
Quả cầu nhỏ màu trắng rơi xuống biển, bắn ra một chút bọt sóng.
Quỷ Xa nhìn về đằng xa, đột nhiên thân thể hơi run lên, không thể tin nổi tràn ngập đôi mắt.
"Đại Đế, chẳng lẽ là sinh vật trong truyền thuyết kia?"
Tiêu Trần không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ.
Lúc này mặt biển tĩnh lặng đột nhiên dậy sóng.
Từ phía xa vang lên tiếng ù ù, giống như tiếng sấm rền.
Chỉ thấy đường chân trời trên mặt biển xuất hiện một đường màu trắng.
Đường màu trắng kia dần dần kéo dài, biến lớn, quét ngang toàn bộ mặt biển.
Lại gần một chút thì thấy sóng trắng cuồn cuộn, tạo thành một bức tường nước cao tới trăm mét.
Khí thế ngất trời giống như có thiên quân vạn mã cùng xông tới.
Cảnh tượng thần kỳ này khiến mọi người sợ tới mức vỡ mật.
Bà lão mù dẫn đầu quỳ gối trên rễ cây, không ngừng cầu nguyện với biển cả.
Thập Nhất kéo góc áo Tiêu Trần, khuôn mặt nhỏ trắng bệch hỏi: "Anh à, đây... Đây là gì thế?"
Tiêu Trần không trả lời, Quỷ Xa lắc lư đầu cười nói: "Dị chủng thời viễn cổ, Thôn Hải Kình."
Thập Nhất nghe không hiểu, chỉ có thể giật mình nhìn Quỷ Xa.
Quỷ Xa đắc ý dào dạt nói: "Thôn Hải Kình này vô cùng khổng lồ, có thể dài đến mấy ngàn dặm, nhì từ xa giống như một hòn đảo trôi nổi trên biển."
"Thôn Hải Kình trong truyền thuyết này còn vô cùng mẫn cảm với mấy thứ bảo vật, cho nên còn được gọi cá voi tầm bảo."
"Tính tình Thôn Hải Kình hiền lành lương thiện, cũng bởi vì đặc tính này mà thường bị Đại Năng thời viễn cổ nô dịch, đã không còn thấy xuất hiện từ rất lâu trước kia."
"Nhiều người nói trong tay Đại Đế có một con Thôn Hải Kình nhưng ta đâu có tin, thì ra là thật."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận