Chỉ là, bóng dáng trong ngọc Sơn Thần tràn đầy tiên khí, lớn lên càng không thể chê, đẹp như tiên nữ.
Tiêu Trần khó có thể tưởng tượng được Lưu Tô Minh Nguyệt hết ăn lại nằm bây giờ lại có thể trở nên xinh đẹp đến thế khi lớn lên.
"Mi cứ chạy nữa đi." Một giọng nói chói tai vang lên bên tai Tiêu Trần, hóa ra Trần Cung lại đuổi kịp Tiêu Trần, chặn ở phía trước.
"m hồn bất tán." Tiêu Trần vui vẻ dừng lại, đặt Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong ngực.
"Không chạy trốn nữa à?" Trần Cung tò mò hỏi.
"Ông mày chạy thắng à?" Tiêu Trần thở hổn hển vỗ ngực, nhưng ánh mắt lại quỷ dị nhìn về phía một cái cây lớn có phần dị thường phía sau.
Trần Cung ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nếu sớm nghĩ thế chẳng phải sẽ không mệt như vậy rồi sao?"
Lão hồ ly Trần Cung này hoàn toàn không tin lời nói của Tiêu Trần, thằng nhãi chết tiệt này tâm tư cực kỳ kín đáo. Tin hắn à? Có quỷ ấy.
Đúng lúc này, cái cây lớn kia nhẹ nhàng chuyển động, vậy mà lại sinh ra một đôi bàn tay cực to.
Tiêu Trần đột nhiên lùi lại hai bước, nhìn phía sau Trần Cung với vẻ mặt vô cùng "hoảng sợ": "Phía sau ông có một con quái vật kìa."
"Haha, nhãi con, nói dối cũng phải dùng não đấy. Thần thức tạp gia nhạy bén như vậy, đừng nói là một con quái vật, ngay cả một con muỗi cũng đừng hòng..."
"Vù vù vù" Trần Cung chưa kịp nói xong, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một móng vuốt cực lớn giáng xuống, đè thẳng Trần Cung vào trong đất.
Tiêu Trần đã sớm đề phòng, trong tích tắc móng vuốt giáng xuống, Tiêu Trần đã lập tức chạy trốn.
"Phi! Giả vờ con bà nó chứ." Tiêu Trần nhân cơ hội này, bật hết tốc lực bay thẳng đến núi lớn.
Mặc dù Trần Cung bị đập vào trong đất, nhưng gã tinh thông thần thông không gian nên gần như ngay lập tức thoát ra.
Nhìn cái cây lớn trước mặt, sắc mặt Trần Cung tức giận xanh cả mặt.
Cái thứ này không phải yêu, bởi vì nó không hóa hình, không có yêu khí, nó là một phần của thiên nhiên.
Cho nên ngay cả Trần Cung cũng không nhận thấy sự tồn tại của nó.
"Uỳnh!"
Sợi tơ đỏ trong tay Trần Cung gắt gao kìm chặt cây lớn, nháy mắt đã siết nó nát bấy.
Trần Cung nhìn về phía xa với ánh mắt tối tăm, lần này gã thực sự tức giận.
Hết lần này đến lần khác bị một thằng nhãi chết tiệt chơi đùa như thế này, ngay cả Nê Bồ Tát cũng không chịu nổi.
Nhưng mà, lúc này Tiêu Trần đã xuống tới đáy của ngọn núi hùng vĩ kia, đã đến mục đích của mình.
Nhìn về phía ngọn núi giống như cột chống trời, Tiêu Trần không chút do dự, huyễn hóa ra Huyết Dực, bay thẳng lên.
"Công tử." Đúng lúc này, Tử Thần đột nhiên chạy ra ngoài, sắc mặt Tử Thần rất khó coi.
"Tôi biết." Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu Tử Thần đừng nói nữa.
"Công tử, cẩn thận một chút." Tử Thần lo lắng dặn dò, nhưng bóng dáng không biến mất mà cùng Tiêu Trần bay lên trên.
"Huỵch!" Tiêu Trần nặng nề đáp xuống đỉnh núi.
Đối mặt với ngọn núi dưới chân, Tiêu Trần nhẹ nhàng bái: "Mượn dùng thân thể một lát, nếu có quấy rầy, xin hãy thứ lỗi cho tôi."
Hóa ra khi Tiêu Trần đến đây, hắn đã phát hiện ra rằng ngọn núi này thực sự sống.
Tử Thần đi ra cũng là vì nhận ra ngọn núi này có vấn đề.
Hơn nữa Tử Thần còn cảm nhận được ngọn núi này có lẽ giống như chính mình, không phải là sinh linh của thời đại này, nó cũng bị Đại Đạo bỏ rơi.
Sau khi Tiêu Trần nói xong, một cơn gió núi nhẹ nhàng phất qua mặt hắn.
"Cảm ơn." Tiêu Trần nhẹ giọng nói.
Tiêu Trần nhìn về phía xa xa, hít sâu một hơi.
Núi cao tinh tế đan vào nhau, liên miên chập trùng, trong sương khói mờ ảo như xa như gần, như gần như xa.
Dãy núi đều ở dưới chân, trông trống trãi cao xa, cao đến mức Tiêu Trần cảm thấy có thể đưa tay ra có thể chạm vào trăng lưỡi liềm.
Đối mặt với núi non bao la bát ngát, bầu trời xanh thẳm vô tận, khiến cho con người ta không khỏi cảm khái sự nhỏ bé của chính mình.
"Gởi thân phù du giữa trời đất, cỏn con như hạt thóc trong bể xanh" *
* Trích thơ "Bài phú Tiền Xích Bích" của Tô Thức
Có lẽ câu này vừa vặn phù hợp với tình hình lúc này.
Tiêu Trần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả những điều này.
Chẳng biết từ lúc nào, trên đỉnh núi, một cơn gió thổi tới làm rối tung mái tóc đen của Tiêu Trần.
Những ngọn núi mênh mông, tung hoành không dứt, lại không có gì nổi bật trên thế giới.
Chỉ có một ngọn núi như thế, tĩnh lặng trong gió như thế, khung cảnh hoang vu như thế, mới có thể lấy được nhịp điệu của đất trời, cơ hội trùng hợp của tạo hóa, khiến lòng người say đắm.
Theo cách này, cảm nhận đời người, thế giới, lịch sử, ai cũng như thế.
Để cho tĩnh lặng xua tan hối hả nhộn nhịp, để cho mát lạnh xóa đi nóng vội, để cho chân thực trở thành viễn du, để cho rực rỡ lấy đi sự thô ráp.
Chỉ như thế chúng ta mới có thể đạt được Đại Đạo của thế gian.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận