Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1572: Quân Vô Yếm nhàm chán

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Phong Tam Kỳ lạnh lùng nói: "Nếu muốn thẳng thắn với nhau, có phải cậu nên nói về lai lịch của cậu trước không, còn nữa vì sao cậu biết được những chuyện kia."
"Cái này vô nghĩa thật!" Quân Vô Yếm nở nụ cười: "Nếu ông đã không nói, vậy để cho tôi đoán xem."
Quân Vô Yếm giả vờ trầm ngâm, tiếp tục giả bộ nói với vẻ mặt kinh ngạc: "Chẳng lẽ là bởi vì chuyện con gái Mạc Càn Sơn."
"Hẳn là đúng rồi, bên cạnh Mạc Càn Sơn có một ngụy Đế, từ ông ta hộ tống tiểu công chúa nhà họ Mạc, cộng thêm một nghìn tử sĩ Tiên Đăng, như vậy nếu không có hai vị ngụy Đế, căn bản là không cách nào chống lại, một Kỳ Nha sợ rằng căn bản không đủ xem."
Phong Tam Kỳ biến sắc, liên hệ giữa hắn ta và Kỳ Nha là tuyệt mật, tiểu tử này sao mà biết được.
Hơn nữa Kỳ Nha là một lá vương bài trong tay hắn ta, tuyệt đối không thể bộc lộ ra ngoài.
"Cậu rốt cuộc là ai? Từ nơi nào biết được những chuyện này?" Khí cơ trên người Phong Tam Kỳ bắt đầu phát động, e là Quân Vô Yếm lỡ trả lời không hay, sẽ chiêu tới một kích lôi đình.
"y dà! Xúc động là ma quỷ nhé!" Quân Vô Yếm không thèm để ý phất tay, căn bản không coi Phong Tam Kỳ ra.
"Tôi cho ông mượn một người, tiểu công chúa nhà họ Mạc tuyệt đối dễ như trở bàn tay." Quân Vô Yếm vui vẻ huýt sáo.
Một đoàn sương đen xuất hiện trước mặt Quân Vô Yếm, sương đen vặn vẹo, từ từ hình thành nên dáng dấp một nam tử.
Trong lòng bàn tay Phong Tam Kỳ tràn đầy mồ hôi, vì sương đen kỳ quái kia, khiến hắn ta cảm giác được cảm giác áp bách cực lớn.
"Không cần khẩn trương, chúng ta là minh hữu tương thân tương ái, không phải sao?"
Quân Vô Yếm nhe răng cười, vỗ tay với sương đen: "Đi mang tiểu công chúa nhà họ Mạc lại đây."
Sương đen dần dần biến mất, cảm giác áp bách nọ cũng biến mất theo.
Phong Tam Kỳ rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Quân Vô Yếm không quá nghiêm chỉnh, Phong Tam Kỳ lạnh lùng hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Quân Vô Yếm vô tội nhún vai: "Tôi nói tôi chỉ buồn chán thôi, ông tin không?"
"Tin cậu mới lạ." Phong Tam Kỳ mắng một câu trong lòng, phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn Phong Tam Kỳ rời đi, Quân Vô Yếm vô tội nhún vai: "Nói thật thì ông lại không tin."
"Bác Kiếm, ba không sao chứ?" Trong hư không, thiếu nữ có chút bận tâm hỏi.
Ông già cười lắc đầu: "Tiểu thư yên tâm, lấy thực lực của lão gia, trong hư không người có thể đánh ngang tay với lão gia chỉ có hai ba người mà thôi, cộng thêm tử sĩ Tiên Đăng, lão gia đã đứng ở thế bất bại."
Lúc này sắc mặt ông già trầm xuống, lạnh lùng nói với hư không trống rỗng phía sau: "Theo lâu như vậy, có phải nên hiện ra không?"
Thiếu nữ cũng cảnh giác theo, một thanh kiếm bản to như cánh cửa xuất hiện, lơ lửng bên người.
"Thực lực của lão gia gia tốt nhỉ." Một cái thanh âm âm nhu vang lên.
Tiếp đó trong hư không tản ra từng trận rung động, Kỳ Nha đi ra từ trong rung động.
Nhìn thấy hiện thân Kỳ Nha, con ngươi của lão nhân co rút lại.
Lão nhân bảo vệ cô gái phía sau, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt, "Đại đương gia đích thân đến đấy, thực khiến cho lão phu có chút kinh ngạc."
Sau đó, một luồng năng lượng kiếm khí uy nghiêm bá đào trào ra từ trên người lão nhân, chỉ thẳng vào Kỳ Nha.
Kỳ Nha lùi lại hai bước, trên mặt lộ ra vẻ vô hại, "Lão nhân gia, ngài hiểu lầm rồi."
"Ồ, vậy sao? Lão phu một chút cũng không tin!"
Năng lượng kiếm khí lưu chuyển cuồng bạo, năng lượng kiếm khí màu lục lam cực lớn quét qua.
Kiếm thế bá đạo vừa khai lại hợp, hoàn toàn không giống như là do một lão nhân sử dụng chút nào.
Sắc mặt Kỳ Nha ngưng trọng, chiêu thức kỳ lạ, biến hóa khôn lường, loại chiêu thức đóng mở rộng này thực sự đã hạn chế được chính mình.
Tay phải của Kỳ Nha khẽ cử động, những sợi tơ đen từ đầu ngón tay chui ra.
Sợi tơ giống như vật sống, quấn quanh Kỳ Nha với tốc độ cực cao, khi kiếm khí bàng bạc kia chém tới, một tấm lưới lớn màu đen cũng được dệt nên.
Khí kiếm chém trên lưới đen, phát ra những chấn động kịch liệt, còn có hào quang rừng rực.
Nhìn thấy cảnh này, cô gái giơ nắm đấm nhỏ lên, "Kiếm Bá, đã giải quyết xong chưa?"
Lão nhân vẻ mặt ngưng trọng, nhẹ nhàng lắc đầu, đối phương lại là đại đương gia Thiên Lang, làm sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy.
Quả nhiên như lão nhân sở liệu, Kỳ Nha bước ra khỏi ánh sáng mà không hề hấn gì.
Nhưng điều mà lão nhân không ngờ là Kỳ Nha cũng không có ý định ra tay.
Kỳ Nha thu hồi những sợi tơ đen kỳ quái, cúi đầu thi lễ trước mặt lão nhân, cung kính nói: "Vãn bối không có ý đồ gì, đi theo hai vị chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!"
"Hay cho câu bất đắc dĩ." Lão nhân ngoài cười trong không cười nói, "Ngươi đường đường là đại đương gia Thiên Lang chúng, nói ra những chữ này không cảm thấy mất đi thân phân hay sao?

Bình Luận

0 Thảo luận