"Ai có khả năng nhất?" Hình như Hồng Liên cũng đã quên chuyện phải về Huyền Trạch Thiên Cung, bắt đầu suy tính.
"Tiên sinh luôn luôn ru rú trong nhà, ngoại trừ dạy học ra, bình thường căn bản không thấy được. Đừng nói là người ngoài, dù là người trong Yêu tộc cũng rất ít người có thể tiếp xúc đến tiên sinh."
Hồng Liên bắt đầu tập hợp tình báo về tiên sinh, nói cho Tiêu Trần nghe.
"Đã biết." Tiêu Trần cười lạnh gật đầu, "Quyền lực bẩn thỉu."
Dường như Bạch Thường đã hiểu lời Tiêu Trần nói, "Yêu Hậu."
Hồng Liên cũng đã hiểu được, gật đầu: "Chỉ có thể là cô ta, nếu như tiên sinh phá kính, toàn bộ Yêu tộc nhất định sẽ nghe theo lời tiên sinh nói răm rắp, quyền lực của Yêu Hậu nhất định sẽ bị suy yếu trên phạm vi lớn."
"Người kia, vẫn luôn vụ lợi như thế." Bạch Thường cười khẩy.
Hồng Liên không hiểu được: "Tôi thấy kì quái ghê, đầu óc Yêu Hậu đó rốt cuộc chứa gì thế, lại muốn gài bẫy tộc nhân của mình."
Thế nhưng Hồng Liên lại cảm thấy có chút không đúng, "Không đúng, nếu như đưa tới Nam Cung Lạc, ngộ nhỡ Nam Cung Lạc giết luôn cả mấy người đó thì sao bây giờ."
Phải biết rằng Nam Cung Lạc tính cách hỉ nộ vô thường, cô ta thật sự có khả năng làm ra việc này.
"Có trò hay để nhìn." Tiêu Trần nhìn vào trong Tuyết Quốc, lúc này một nữ nhân ôm bụng bự, xuất hiện ở trên tường thành.
Yêu Hậu cười, hỏi mấy vị đại yêu bên cạnh: "Mấy người nói xem, ai là bọ ngựa? Ai là chim sẻ đây?"
Trong mắt mấy vị đại yêu lóe lên thần sắc phức tạp, cũng không trả lời Yêu Hậu.
...
Lúc này Nam Cung Lạc dần dần bay về hướng đại quân Yêu tộc, trên khuôn mặt đẹp tuyệt trần của cô ta tràn đầy ý cười.
"Bổn cung hiện ra, các người muốn làm gì thế?" Nam Cung Lạc che miệng nhỏ cười rộ lên.
Vừa nhìn thấy Nam Cung Lạc, tất cả đại quân Yêu tộc đều đồng thời lui một bước.
Khí thế kinh khủng như ngọn lửa cháy mạnh trên người Nam Cung Lạc kia, khiến mọi người kinh hãi toát ra mồ hôi lạnh.
"Nam Cung Lạc." Tiên sinh giật mạnh mũi tên cắm vào ngực mình, đứng lên dưới sự nâng đỡ của Hàn Tử Kỳ, chăm chú nhìn chằm chằm cô ta.
Máu tươi đỏ thắm, căn bản ngăn không được, không ngừng trào ra khỏi miệng tiên sinh.
Một luồng chân nguyên hung tợn liên tục đánh thẳng vào kinh mạch của tiên sinh.
Chỉ là chống lại nguồn năng lượng tiến vào trong cơ thể thôi, tiên sinh cũng đã dùng hết toàn lực, căn không còn sức để đối kháng với Nam Cung Lạc nữa.
"Mẹ, đừng nói gì, đừng nói gì..."
Hàn Tử Kỳ khóc, ôm chặt ngực của tiên sinh, thế nhưng máu tươi căn bản không ngăn được, không ngừng chảy ra khỏi kẽ ngón tay.
"Nghĩ không ra lại là bà ở đây phá kính." Nam Cung Lạc nhìn tiên sinh, khẽ cười.
Tiên sinh nhẹ nhàng đẩy Hàn Tử Kỳ ra, chỉnh sửa một chút trường sam màu xanh bị máu tươi ướt nhẹp, bái thật sâu với Nam Cung Lạc.
"Nam Cung tiên sinh, tôi chết không có gì đáng tiếc, thế nhưng có thể thả những tộc nhân của tôi không?"
Nam Cung Lạc hơi nheo mắt, nhìn Yêu tộc đầy bi thương, cảm nhận được thù hận ngập trời của những binh lính Yêu tộc, cuối cùng Nam Cung Lạc vẫn lắc đầu.
"Tôi vẫn thích nhổ cỏ phải nhổ tận gốc hơn, Yêu tộc các người quá nguy hiểm, cứ có người muốn phá kính."
Vì sao Yêu tộc trên Thái Thương đại lục không có thành tựu, cũng là bởi vì mươi vạn năm trước, có người phá kính, lại bị Nam Cung Lạc tóm gọm.
Kết quả Yêu tộc trên Thái Thương đại lục gần như bị Ly Hỏa Thiên Cung toàn diệt.
Từ đó về sau, Yêu tộc trên Thái Thương đại lục chưa gượng dậy nổi, cho tới bây giờ còn chưa hồi sức lại được.
"Vì sao Nam Cung Lạc này, cứ không cho phép vị ngụy Đế thứ hai xuất hiện?" Hồng Liên phía xa tức đến đỏ bừng cả mặt.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, "Cô biết cái gì, cái này liên quan đến tranh giành khí vận và đại đạo. Khí vận và đại đạo vốn hư vô mờ mịt không thể nắm bắt, nếu như có thêm một ngụy Đế đến tranh giành, đây chẳng phải là họa vô đơn chí sao."
Thật ra Tiêu Trần vẫn chưa nói xong, đại khí vận của một thế giới thật ra chỉ có từng đó, tối đa cũng chỉ tập trung trên người mấy người mà thôi.
Nếu như đột nhiên xuất hiện tên khác, đến phân khí vận, vậy còn chơi một cái chim!
Tiên sinh tiến vào cảnh giới ngụy Đế, thật ra hiểu được tranh giành khí vận và đại đạo tàn khốc đến cỡ nào.
Thế nhưng hiện tại tiên sinh không muốn gì khác, chỉ muốn bảo vệ tộc nhân của mình, mặc dù đã chết cũng không sao.
Tiên sinh quay đầu lại nhìn Tuyết Quốc, trong mắt đầy vẻ không tha.
Sinh ra ở nơi này, lớn lên ở nơi này, vui cười ở nơi này, bi thương ở nơi này.
Nhưng bây giờ lại phải nói lời vĩnh biệt với nó.
Nhìn Yêu Hậu đứng ở trên tường thành, tiên sinh thở thật dài.
"Cô đã để lộ tin tôi phá kính, như vậy chắc chắn cô có chuẩn bị để đối phó với Nam Cung Lạc, mong là như thế đi!"
Tiên sinh xoa đầu Hàn Tử Kỳ, dịu dàng cười nói: "Có cơ hội thì rời khỏi Tuyết Quốc đi, mang theo những tiểu tử kia đi về phương xa, vĩnh viễn đừng trở về."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận