Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1869: Gặp lại Lạc Huyền Tư (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Huyền Tư." Nữ tử ngực lớn bên cạnh nhẹ nhàng đè lại trường thương của thiếu nữ, nói ra mục đích của mình.
"Tu La đại thế giới?" Bốn kiếm tiên nghệt mặt ra, cho tới bây giờ bọn họ đều chưa từng nghe qua thế giới này.
"Cô nói thế giới này, có cái gì đó đang kêu gọi nha đầu kia, có cái gì chứng minh không?" Mấy người hơi nghi hoặc một chút.
Nữ tử ngực lớn chỉ mũi tên dài cắm ở trên vách núi, "Chính là nó đang kêu gọi."
"Xạ Nhật Tiễn đang kêu gọi cô." Vẻ mặt nữ tử kiếm tiên đầy hoài nghi, "Xạ Nhật Tiễn là di bảo của đại thần Thượng Cổ, ngay thẳng không gì sánh được, làm sao sẽ kêu gọi một người tà ma ngoại đạo như cô được chứ."
Nữ tử ngực lớn cũng có chút tức giận, trực tiếp bật lại: "Mở miệng một tiếng yêu ma, cô nhìn ra điều đó từ nơi nào thế?"
Nữ tử kiếm tiên cười khẩy, chỉ vào cô gái nói: "Đang nói chuyện đàng hoàng với cô ta, cô ta không lên tiếng thì cũng cho qua đi, lại còn muốn động thủ nữa, cô cảm thấy mấy người các cô có tốt lành lắm không?"
Nữ tử ngực lớn có chút bất đắc dĩ: "Cô nhóc này có tính tình như vậy, hơn nữa chúng tôi cũng có làm gì đâu, không cần phải gây sự như vậy đi!"
"May mắn là các người không làm gì đấy." Một người đàn ông khác nói, "Nếu như đã làm gì, Trấn Ma tháp của Thục Sơn tôi lại có thêm hai người rồi."
"Các người có thể đi." Nữ tử kiếm tiên phất tay, "Xạ Nhật Tiễn không thể mang đi, di vật đại thần, không thể rơi vào trong tay loại người như mấy cô được."
Nữ tử ngực lớn càng nghe càng giận, "Loại người như mấy cô, đồ bà tám nhà cô nói rõ ràng cho tôi coi."
"Cô mắng ai là bà tám hả?" Nữ tử kiếm tiên đen mặt.
"Mắng cô đó rồi sao." Nữ tử ngực lớn ưỡn ngực, "Tôi nói cho các người biết, nếu như đứa trẻ này thiếu một cọng tóc thôi, Tu La đại thế giới nhất định san bằng các người."
"Tôi sợ chắc?" Nữ tử kiếm tiên tức giận lông mày dựng thẳng, khí tức kinh khủng dâng lên.
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, đột nhiên một tiếng đánh vang dội vang lên, khuôn mặt của nữ tử ngực lớn trong nháy mắt đỏ đến tận mang tai.
"Đồ chết tiệt, cái mông của bà đây mà cũng dám vỗ."
"Ô, Bò Sữa lâu rồi không gặp, vẫn căng đét như trước nhờ." Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên.
Sắc mặt mọi người chợt biến, mấy người đó xuất hiện như thế nào, sao lại không hề phát hiện ra được vậy.
Chỉ có thiếu nữ sững sờ tại chỗ, trường thương trong tay rơi keng xuống mặt đất, cô ấy ngơ ngác nhìn bóng người quen thuộc, bóng người mình hằng mong nhớ ngày đêm.
Tiêu Trần nhân tính tiến lên nhặt thanh trường thương rơi trên mặt đất của thiếu nữ lên. Sau đó hắn nhẹ nhàng nắm tay cô, đặt nó lại vào trong tay đối phương.
Suốt quá trình thiếu nữ không hề phản kháng chút nào, chỉ ngơ ngác nhìn Tiêu Trần nhân tính.
"Đã lâu không gặp, Huyền Tư." Tiêu Trần nhân tính cười, lộ ra hàm răng trắng.
Thiếu nữ này chính là Lạc Huyền Tư, nhóc đáng yêu có khuôn mặt hơi bụ bẫm, hay thích ăn vụng đồ ăn vặt trong giờ học trước kia.
Trước đây cô ấy phải trải qua thảm kịch cả nhà bị giết, vì để ngăn cho Lạc Huyền Tư sụp đổ, Tiêu Trần nhân tính tùy tiện tìm một lý do nhận hết mọi chuyện về bản thân.
Khiến cho Lạc Huyền Tư hận mình, bởi vì thù hận là động lực tốt nhất khiến con người ta sống tiếp.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, chân tướng năm đó sớm đã được Huyết Nương Tử nói ra.
Sự oán hận vô tận đối với Tiêu Trần nhân tính đã biến mất từ lâu rồi.
Thời còn học sinh Lạc Huyền Tư đã mến mộ Tiêu Trần nhân tính, sau khi hiểu rõ nỗi lòng của Tiêu Trần nhân tính khi làm vậy, cô ấy càng chìm sâu vào đó, không có cách nào tự thoát khỏi.
Lạc Huyền Tư ngơ ngác nhìn Tiêu Trần nhân tính, không cầm được nước mắt tuôn rơi.
Tiêu Trần nhân tính cười, "Trưởng thành rồi, mà vẫn thích khóc như thế."
Nghe âm thanh quen thuộc, Lạc Huyền Tư cũng không nén được tình cảm của mình nữa, ôm thật chặt Tiêu Trần nhân tính bật khóc nức nở.
Huyết Nương Tử lau nước mắt ở bên cạnh, ông trời chết tiệt vẫn còn có lương tâm.
"Em... em tìm anh bao nhiêu năm, anh... anh đã đi đâu?"
Lạc Huyền Tư vừa khóc, vừa ngắc ngứ hỏi.
"Đi rất nhiều nơi, nhìn rất nhiều phong cảnh, nhìn rất nhiều người, đều rất xinh đẹp giống như cô vậy."
Tiêu Trần nhân tính nhẹ nhàng vỗ lưng Lạc Huyền Tư, sau đó khẽ hát một câu ca dao.
Câu ca dao trong veo réo rắt, quanh quẩn ở bên trong trời đất không chịu tán đi.
"Lúc trở về, chúng ta đều vẫn còn là bộ dạng thiếu niên."
Giờ khắc này, huyết quang màu đỏ trên người Lạc Huyền Tư xông lên tận trời.
Huyết quang bay thẳng vào mây trời, phủ kín toàn bộ trời cao, hình thành nên một vòng xoáy màu máu to lớn.
Một thân hình hư Tu La ảo khổng lồ như một ngôi sao từ từ bước ra khỏi vòng xoáy.
Vô số phù màu đỏ máu xuất hiện trên người Lạc Huyền Tư, khí thế kinh khủng liên tục dâng lên, cuối cùng đột phá cực hạn kia, nhất phi trùng thiên.

Bình Luận

0 Thảo luận