Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 543: Thần yếu ghê.

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Cô gái đột nhiên mở mắt cắn thật mạnh lên tay hắn ta, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hận ý, sâu tận xương tủy.
Ngón tay bị cắn chặt nhưng hắn ta cũng không tức giận, ngược lại còn sợ cô gái dùng sức quá mạnh, làm hỏng răng của mình.
"Như Ngữ, cuối cùng thì em muốn gì? Nếu em nói cho tôi biết thì đã không cần phải đi tới bước đường hôm nay."
Người đàn ông nói năng cẩn trọng, rất sợ chọc cô gái mất hứng.
Cô gái cười bi thảm, hắn ta nhân cơ hội thu hồi ngón tay bị cắn.
"Trái tim, trả trái tim của tôi lại cho tôi." Cô gái giống như một chó dữ, gào thét đến khàn cả giọng.
Người đàn ông yên lặng một lát sau đó vẫn lắc đầu.
"Tôi có thể đồng ý với em mọi chuyện, duy chỉ có điều này là không được."
Cô gái nhếch miệng, máu tươi tràn ra.
Người đàn ông thở dài: "Như Ngữ, tôi biết nếu tôi trả trái tim lại cho em thì em sẽ vĩnh viễn rời khỏi tôi, trốn đến nơi tôi không tìm được, cho nên tôi không dám trả. Không có em bên cạnh, tôi không biết phải sống như thế nào nữa."
Ánh mắt cô gái ảm đạm. Cả đời này cô ta luôn theo đuổi tự do, thậm chí đến cả công pháp tu hành cũng là gió.
Cô ta vẫn luôn ảo tưởng mình là một ngọn gió, ngọn gió tự do.
Thế nhưng cô ta biết rõ, chỉ cần người này còn nắm giữ trái tim của mình thì cô chẳng thể là gió. Có chăng chỉ là một kẻ bị trói buộc, tính mạng nằm trong tay người khác.
Hai mắt cô gái giật giật, không hề có chút sinh khí nào. Thế nhưng vẻ mặt cô ta lại đột nhiên trở lên sáng láng.
Bởi vì cô ta thấy một thiếu niên đang đi đến đây, một tháng trước cô từng gặp thiếu niên này.
"Ngày chết của anh đến rồi, Cổ Kiếm Sầu." Cô gái nở nụ cười, miệng giàn dụa máu tươi.
Người đàn ông làm như đã nghe thấy một câu chuyện hết sức buồn cười, nên cười sặc sụa, thậm chí còn cười đến ứa cả nước mắt.
"Tôi là Thần, Thần của các người. Không ai trên thế giới này có thể giết được tôi, cho dù là Đồ Thần Chủy của em cũng không thể."
Khí thế trên người Cổ Kiếm Sầu tăng vọt, phía sau hắn ta xuất hiện ảo ảnh của một thanh cự kiếm.
Nhìn thấy Tiêu Trần đến gần, Cổ Kiếm Sầu hơi nheo mắt lại.
Khí tức hư vô mờ mịt trên người Tiêu Trần khiến hắn ta cảm thấy bất an.
"Ta biết mi. Mi chính là kẻ đã tiêu diệt một triệu đại quân trên cánh đồng hoang Liệu Nguyên và cả hai tên Thần Sử của ta."
"Mi là ai? Mảnh thiên địa này hình như không có cao thủ nào như mi, lẽ nào mi tới từ Vân Phong?"
Vấn đề của hắn ta đã định trước không có câu trả lời, nếu như đổi thành Tiêu Trần nhân tính, có khi còn khoác lác với hắn ta một phen.
Trên người Tiêu Trần đột nhiên dâng lên lôi điện đen cuồng bạo, trường đao xanh lam trên eo đã chuyển đến tay.
"Lôi Long Thiên Chinh."
Tiêu Trần bắt đầu vọt tới, lôi điện đen trên người biến ảo thành một con hắc long khổng lồ. Hắn đứng trên đầu rồng, khí thế như hồng thuỷ nước lũ.
Sắc mặt Cổ Kiếm Sầu thay đổi, cự kiếm vàng óng sau lưng đột nhiên phân liệt thành chín thanh.
Những thanh cự kiếm vàng óng này liên kết thành một kiếm trận, bao vây Cổ Kiếm Sầu vào bên trong.
Ấn ký thần bí trên cự kiếm sáng lên, tà năng đỏ trong thiên địa điên cuồng tràn vào trong kiếm trận.
Thoáng cái hắc cự long của Tiêu Trần đã đến trước mặt Cổ Kiếm Sầu.
Hắc long mở cái miệng rộng kinh khủng cắn chặt một cự kiếm trong số đó.
Giống như Cẩu Đản cắn bàn, cự kiếm bị cắn phát ra tiếng kêu răng rắc, sau đó bị miệng rồng cắn xuống một miếng lớn.
Trong tay Cổ Kiếm Sầu xuất hiện một cây trường kiếm vàng óng, chém thẳng về phía đầu hắc cự long.
Kiếm khí phóng ra cuồn cuộn, mảnh đất trống phía trước cung điện chỉ trong chớp mắt đã bị luồng kiếm khí này phá nát.
Hắc long thật sự bị đánh trúng một kiếm, trong mắt lộ rõ hung quang.
Tiếng rồng ngâm truyền khắp thiên địa.
Hắc long nóng nảy từ bỏ việc dùng miệng cắn mà trực tiếp dùng đầu tông vào kiếm trận nhìn có vẻ như không gì phá nổi kia.
Hàng loạt tiếng vỡ vụn thi nhau vang lên, sắc mặt Cổ Kiếm Sầu không ngừng thay đổi.
"Thiên kiếm."
Giọng nói trầm thấp của Cổ Kiếm Sầu truyền ra, khí thế trên người như thôn thiên cự thú, đột nhiên tăng vọt.
Bầu trời ngay lập tức tối sầm xuống.
Từng trận đồ vàng óng lần lượt xuất hiện trên không trung, rậm rạm chi chít, nhiều vô số kể.
Những thanh cự kiếm vàng mang theo uy thế huỷ thiên diệt địa xuất phát từ trận đồ phóng thẳng xuống mặt đất.
Tiêu Trần đạp mạnh một bước, mang theo cự long lượn vòng lên bầu trời.
Hắc cự long cùng cự kiếm vàng va chạm giữa không trung, năng lượng căng đầy nổ tung.
Bầu trời vốn đang lờ mờ chỉ trong nháy mắt đã bị thắp sáng.
Cự kiếm xuất hiện từ trong trận đồ giống như vô cùng vô tận, chém thẳng về hắc cự long của Tiêu Trần.
Hắc cự long điên cuồng gào rống, thân thể khổng lồ vặn vẹo va chạm với cự kiếm.

Bình Luận

0 Thảo luận