Tiêu Trần nhân tính không muốn về nhà, bởi vì ngay khi nhìn thấy Nhị lão ở nhà, Tiêu Trần nhân tính sẽ suy nghĩ về rất nhiều chuyện, Tiêu Trần nhân tính thầm nghĩ chỉ muốn ở lại đó, chẳng nghĩ suy bất cứ điều chi.
"Một, hai, ba..." Bóng dáng Tiêu Trần nhân tính xẹt qua như một tia sáng lờ mờ trên không trung. Khi đếm đến mười, Tiêu Trần nhân tính ngã xuống đất như một quả đạn pháo.
Tùy tiện tìm một nơi nào đó để ở trong một thời gian, đây là cách Tiêu Trần nhân tính thả lỏng.
"Bạch Vân Quan."
"Hì hì, thật sự là có duyên lắm luôn." Nhìn đạo quán quạnh quẽ trước mặt, Tiêu Trần nhân tính cười cười có phần tự giễu.
Nghĩ đến lão tiểu đạo sĩ đã thăng tiên, lá bùa của lão tiểu đạo sĩ đã từng cứu mình một mạng trong dòng sông Nghiệp Hỏa, bây giờ lại vô tình đến đây, có lẽ trong bóng tối đã có định số sẵn rồi!
Lại nói, Bạch Vân Quan này cũng là do lão tiểu đạo sĩ đưa cho mình, nhưng chính mình chưa từng tới đây mà thôi.
Bước vào đạo quán, bên trong vắng tanh, chỉ có một tiểu đạo sĩ môi hồng răng trắng, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi đang quét sạch những thứ hỗn tạp trong sân.
"Hương Chủ." Nhìn thấy Tiêu Trần nhân tính, trên mặt tiểu đạo sĩ hiện lên một nụ cười.
"Một mình thôi hả?" Tiêu Trần nhân tính cười híp mắt hỏi.
Tiểu đạo sĩ có chút xấu hổ gãi gãi đầu: "Sau khi sư phụ đi xa, chỉ còn lại một mình tôi thôi."
Trong lòng Tiêu Trần nhân tính ngũ vị tạp trần: "Sư phụ của cậu không phải đi xa, ông ấy đã chết rồi."
"Tôi có thể ở đây một thời gian ngắn được không?" Tiêu Trần nhân tính hiếm khi lễ phép như vậy.
"Được, được chứ." Tiểu đạo sĩ vội vàng gật đầu: "Ở đằng kia có một gian phòng, là gian phòng của sư phụ, anh đừng ghét bỏ nhé."
Tiểu đạo sĩ cũng rất chi là thú vị, làm gì có tiểu đạo sĩ nào lại gọi người ngoài là anh chứ.
Gian phòng không lớn nhưng rất sạch sẽ, có vẻ như tiểu đạo sĩ thường xuyên quét dọn.
"Hề hề." Tiểu đạo sĩ lại xấu hổ gãi gãi đầu: "Ngoại trừ Hương Đường ra, chỉ có hai gian phòng thôi."
"Rất tốt, tôi sẽ ở chỗ này!" Tiêu Trần nhân tính gật đầu.
"À đúng rồi, cậu tên là gì thế?" Tiêu Trần nhân tính vừa hỏi vừa lấy ra một khối ngọc bội đưa cho tiểu đạo sĩ.
Nhìn khối ngọc bội trong tay Tiêu Trần, tiểu đạo sĩ vội vàng xua tay: "Không, không, anh có thể nói với tôi mấy câu là tôi đã vui lắm rồi."
"Đúng rồi, tôi tên là Thiên Trần Tử, nhưng tôi không thích đạo hiệu ba chữ. Tôi thích được gọi là Thiên Trần hơn."
Nhìn thấy vẻ ngây thơ trên mặt tiểu đạo sĩ hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của mình, Tiêu Trần hỏi: "Cậu đã không xuống núi bao lâu rồi?"
Thiên Trần gãi gãi đầu nói: "Ngày sư phụ rời đi có nói với tôi, tôi không thể xuống núi, bảo tôi một mình đợi ở đây, nhưng tôi đã đợi từ lúc bảy tuổi đến lúc mười bảy tuổi cũng không biết phải chờ ai tới nữa."
Tiêu Trần nhân tính trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Vô Trần: "Tới tận bây giờ cậu chưa từng xuống núi à?"
Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay lớn của Tiêu Trần, Vô Trần vui vẻ gật đầu, trước đây sư phụ cũng thích vỗ đầu cậu ta.
"Vậy cậu ăn cái gì?" Tiêu Trần nhân tính tò mò hỏi.
Vô Trần vui vẻ nói: "Bên ngoài tôi trồng rất nhiều rau, còn có cả hạt kê nữa. Mùa hè ăn ngon lắm, củ cải, bắp cải thảo, đậu cô ve với cả cà tím lớn. Tuy mùa đông thì không ngon lắm nhưng không sao cả, tôi lấy giá đỗ và đậu dải đã được dầm sẵn, khi nào trời lạnh thì lấy ra, tôi có thể ăn được hai bát to lận đó."
"Vậy cậu có thể mời tôi ăn một bữa không?" Tiêu Trần nhân tính hỏi.
"Được chứ." Vô Trần vui vẻ nhảy dựng lên, nhanh như chớp chạy vào căn bếp nhỏ bên cạnh.
Hai món chay, một bát cơm trắng, Tiêu Trần nhân tính ăn rất chi là ngon lành.
"Anh ơi, tên anh là gì vậy?"
"Tiêu Trần."
Ăn cơm chiều xong, hai người ngồi ở cổng đạo quán phơi nắng.
"Ừ ừ, tôi nhớ kỹ rồi." Vô Trần cười cực kỳ vui vẻ, trên mặt tràn đầy vẻ khờ khạo ngây ngô.
"Chưa từng nghĩ xuống núi xem một lần à?" Tiêu Trần nhân tính cười hỏi.
Vô Trần không trả lời, co rụt cổ lại, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn vào trong đạo quán: "Sư phụ của tôi lợi hại lắm luôn, ông ấy có Thuận Phong Nhĩ, có một lần tôi nói sư phụ không tắm rửa từ rất xa mà cũng bị nghe thấy, kết quả là bị phạt chép kinh cả một ngày."
"Yên tâm đi, giờ sư phụ cậu không thể nghe thấy được đâu." Tiêu Trần nhân tính nhẹ nhàng vỗ vỗ Vô Trần đầu.
Vô Trần vui vẻ híp mắt, rất chi là hưởng thụ.
"Tôi cũng muốn xuống núi nhìn xem lắm, nhưng tôi lại sợ bỏ qua người mà sư phụ muốn tôi đợi, haizz..."
Cứ tán gẫu như thế, trời đã nhá nhem tối, Vô Trần còn chưa thỏa mãn.
"Trời ơi! Hôm nay quên tụng kinh mất rồi." Vô Trần hung hăng vỗ vỗ đầu của mình: "Anh ơi, anh tự mình đi ngủ đi nhé, hôm nay tôi phải đi tụng kinh bù đã."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận