Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1504: Không giữ lời hứa

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Ánh mắt Đế Tôn tràn đầy vẻ đắc ý, vẻ hậm hực bị Tiêu Trần thần tính đánh bại hai ngày trước đã bị quét sạch.
"Trượng Bát Kim Thân."
Tiêu Trần thần tính nghĩ nghĩ, cuối cùng không nghĩ cách giết chết Đế Tôn, mà là sử dụng thần thông chống đỡ mạnh nhất của Phật gia, Trượng Bát Kim Thân.
Tiêu Trần thần tính sử dụng Trượng Bát Kim Thân, thân hình của hắn bắt đầu tăng lên, làn da trắng nõn biến thành màu vàng.
Lần lượt những hoa văn màu vàng khác liên tục được phác họa trên da, thần thánh và trang nghiêm.
"Oành!"
Kèm với một tiếng trầm đục, Tướng Quân nhai đập vào ngực của Trượng Bát Kim Thân.
Thứ được xưng là thần thông chống đỡ mạnh nhất, giờ phút này lại xảy ra vấn đề, rõ ràng không chống lại được va chạm của Tướng Quân nhai này.
Từng vết nứt không ngừng lan rộng ra trên làn da màu vàng, trông vô cùng thê thảm.
Nhưng Tiêu Trần thần tính vẫn không lùi bước, bàn tay lớn màu vàng bắt lấy Tướng Quân nhai.
"Ngây thơ." Đế Tôn cười lạnh.
Tướng Quân nhai trong tay Tiêu Trần thần tính đột nhiên điên cuồng giãy dụa.
Mỗi một lần giãy dụa đều là một cú va chạm, bàn tay vàng to lớn của Tiêu Trần thần tính chẳng mấy chốc đã bị đâm đến mức máu thịt văng tung tóe.
Tiêu Trần thần tính phát hiện chân nguyên của mình hoàn toàn không thể nào hạn chế Hỗn Độn Chi Khí bổ sung cho Tướng Quân nhai.
Sự đình trệ của thời gian cũng không có bất kỳ tác dụng gì với Tướng Quân nhai.
"Chỉ có thể chia tách không gian trong tay thôi." Tiêu Trần thần tính lẩm bẩm.
"Sơn Hà Thiên Chinh."
Kim quang trong tay Tiêu Trần thần tính bùng lên, một bức tranh Sơn Hà tráng lệ hiện ra trong lòng bàn tay.
Trong bức tranh Sơn Hà, có những sa mạc mênh mông bằng phẳng trải dài tít tắp đến tận chân trời, có những bức tường thành nguy nga dần dần khuất bóng, uy vũ hùng tráng, có cỏ cây hoa lá tung bay trong gió, ...
Mặc dù đây là một thế giới trong lòng bàn tay, nhưng nó là một thế giới vô cùng tráng lệ.
Khóe miệng Đế Tôn nhếch lên một tia giễu cợt: "Không phải đã nói với cậu rồi sao, bất kỳ pháp khí nào đều không có cơ hội thắng được Tướng Quân nhai đâu."
"Há!" Trượng Bát Kim Thân khổng lồ của Tiêu Trần thần tính nhất thời không vui á lên.
Đúng lúc này, bức tranh Sơn Hà bắt đầu điên cuồng xoay tròn, phát ra lực hút cực lớn, kéo cả Tướng Quân nhai vào trong.
Bóng tối trước mắt Đế Tử gần như tắt ngấm, lúc này mới nhận ra mình đã hiểu lầm.
Bức tranh Sơn Hà trông giống hệt như một pháp khí nhưng thực chất lại là thần thông chứ không phải một pháp khí như hắn ta nghĩ.
Trong lòng Đế Tôn đại loạn, bởi vì hắn ta vậy mà lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của Tướng Quân nhai, nói cách khác, Tướng Quân nhai có lẽ đã bị kéo vào một không gian khác.
Đế Tôn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, lần này thật sự chơi hơi bị quá đà rồi.
Dùng Tướng Quân nhai thành thành thật thật trấn áp tên nhóc này không được sao, tại sao cứ phải "giả vờ giả vịt" trước mặt hắn làm cái gì chớ?
"Tướng Quân nhai đang ở đâu?" Đế Tôn giận dữ.
Tiêu Trần thần tính lắc lắc tay, thân hình cao lớn nhanh chóng trở lại bình thường.
Phồng má, thổi thổi bàn tay sưng đỏ, Tiêu Trần thần tính lắc đầu: "Bị tôi lưu đày đến không gian khác rồi."
Lúc này Đế Tôn thật sự muốn tự tát chết chính mình, lực lượng thực sự của Tướng Quân nhai còn chưa phát huy mà đã bị chính mình chơi mất luôn, tội lỗi quá.
"Trả lại đây." Đế Tôn dữ tợn rống lên.
Tiêu Trần thần tính vừa thổi trên tay nhỏ bé sưng đỏ, vừa nói: "Tôi không trả đâu. Anh là người tâm thuật bất chính, trả lại cho anh sẽ hậu hoạn vô cùng."
"Cậu..." Đế Tôn tức giận nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên trên tay hắn dùng lực, ngón tay đâm thẳng vào cổ Thiên Lạc.
Máu không ngừng chảy ra, lập tức nhuộm đỏ bàn tay của Đế Tôn.
"Trả lại đây, nếu không tôi sẽ giết cô ta ngay bây giờ."
Đế Tôn cũng gấp gáp không từ thủ đoạn, chó cùng rứt giậu thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Thiên Lạc này có thể nói là không có chút quan hệ nào với Tiêu Trần thần tính.
Dùng cô ta uy hiếp một người không liên quan, chỉ cần không phải kẻ ngốc sẽ chẳng ai làm ra chuyện như vậy.
Nếu hắn ta gặp phải Tiêu Trần ma tính, đoán chừng sẽ bị chém giết cùng với Thiên Lạc luôn đó.
Nếu gặp phải Tiêu Trần nhân tính, đoán chừng tên đó sẽ mắng một câu ngu vk nờ~, sau đó lấy ra hạt dưa, đậu phộng và nước suối hóng xem hắn ta sẽ giết như thế nào.
Nhưng bây giờ là Tiêu Trần thần tính tràn ngập trái tim thánh mẫu, hắn vẫn là chấp nhận chuyện này.
Nhìn khí tức của Thiên Lạc càng ngày càng yếu, trong mắt Tiêu Trần thần tính tràn đầy vẻ thương cảm.
Tiêu Trần thần tính vội vàng lúc lắc bàn tay sưng đỏ nhỏ bé: "Anh thả cô ta ra đi, tôi sẽ trả lại cho anh."
Dường như không ngờ Tiêu Trần thần tính lại dễ nói chuyện như vậy, Đế Tôn nhất thời sửng sốt.
Đế Tôn kịp phản ứng trong lòng do dự: "Cậu đưa cho tôi trước rồi tôi sẽ thả người."

Bình Luận

0 Thảo luận