Tiêu Trần cảm thấy thật thú vị, rốt cuộc thứ này đã dùng cách gì để hiện thế vậy?
Phụ thân? Hay là sử dụng phần còn lại của di cốt?
Giờ phút này, tiếng ca hát càng lúc càng gấp gáp, giống như bão táp đập vào thủy tinh trong đêm tĩnh mịch, cuồng bạo và uy lực.
Một tiếng gầm kinh người vang lên, mặt đất bắt đầu rung chuyển, không gian mờ mịt bắt đầu vặn vẹo bất thường, khiến cho toàn bộ thế giới đều có chút hư ảo.
Những người áo đen trong trận phụ cũng hoàn thành nhiệm vụ, dừng cơ thể đang uốn éo lại, quỳ trên mặt đất đối diện với trận chính.
Tiêu Trần biết rằng đã đến thời điểm quan trọng nhất, thành công hay không phụ thuộc vào đoạn kết cuối cùng.
Những người khác đều quỳ xuống, nhưng Tiêu Trần lại đứng sừng sững như trời trồng.
Không ai trên đời này có tư cách này bắt Tiểu Trần quỳ xuống.
Tiêu Trần không quỳ xuống. Nhìn thấy đoạn kết không thể hoàn thành, hai người hành lễ vô cùng sốt ruột, đã sắp thành công rồi, ai ngờ lại chui ở đâu ra một tên thần kinh làm loạn hết tất cả.
Hai người đều phát run, nếu lần này không thành công, muốn chiêu hồn lần nữa thì phải đợi đến cả ngàn năm sau.
Tiêu Trần cười nói với hai người trong trận chính: "Đừng dừng lại, các ngươi cứ tiếp tục đi, ta sẽ giúp các ngươi bắt một người tới."
"Phụt..."
Những tiếng ói máu ra lại vang lên.
"Ở đây còn có ai nữa chứ?"
Đúng lúc này, bóng dáng của Tiêu Trần đột nhiên nhảy lên, giống như một con đại bàng sải cánh, lao vào trong bóng tối cách đó không xa.
"Đã xem lâu như vậy, cũng nên đóng góp cái gì đó thôi!"
Giọng nói có phần giễu cợt của Tiêu Trần vang lên.
"Ha ha ha... Thú vị thật, thế mà lại có thể phát hiện ra ẩn thân chi thuật của ta."
Trong bóng tối, một giọng nói có chút cảm khái vang lên.
Sau đó, một người mặc quần áo màu đen bước ra khỏi bóng tối, làn khói hư ảo không ngừng quấn lấy ông ta, trông đúng là có khả năng này.
Tiêu Trần vui vẻ nói: "Có thú vị hay không thì tôi không biết, nhưng tiếp theo đây chắc hẳn sẽ rất thú vị đấy."
Người mặc áo đen nheo mắt lại, khóe miệng nở ra một nụ cười kỳ quái: "Thật sao?"
Tiêu Trần cười nhạo một tiếng, hai tay nắm chặt, một luồng khí tức vô song xông thẳng về phía người áo đen.
Tiêu Trần làm ra một tư thế kỳ lạ trên không trung.
Hắn xoay người sang một bên, vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp, tay phải nắm lại, tay trái che tay phải.
"Lão già, ông đã từng chơi Quyền Hoàng chưa?"
"Này ông già, ông có biết về ảo ảnh vũ trụ của Ralph không?" Tiêu Trần cất giọng trêu chọc.
Thứ này được Tiêu Trần tạo ra trong lúc ở nhà trông Cẩu Đản, rảnh rỗi lên mạng chơi game.
Thật sự nó chả có tác dụng gì với Tiêu Trần, chỉ chơi cho vui mà thôi.
Tất nhiên là chiêu này được làm riêng cho Cẩu Đản, cứ đến tối là tên nhóc đó lại tràn đầy năng lượng nên phải tìm cách để trút ra.
Vì tôn trọng nguyên tắc nên Tiêu Trần còn cố tình thiết kế yêu cầu thời gian tích lũy khá lâu.
Tiêu Trần đã dạy chiêu này cho Cẩu Đản, tên nhóc này cứ một ngày một đấm là coi như tiêu hao hết năng lượng dư thừa.
Nhìn tư thế kỳ lạ này, đồng tử của người mặc đồ đen đột nhiên co lại, bởi vì ông ta phát hiện ra mình đã bị khóa chặt.
Hơn nữa, tư thế kỳ lạ này khiến ông ta có cảm giác bị uy hiếp vô cùng.
Thậm chí ông ta còn cảm nhận được sự đe dọa của cái chết.
"Thần Binh Cửu Trận."
Trên người người mặc áo đen phát ra ánh sáng vàng chói lọi, dưới chân ông ta hình thành một trận đồ rộng lớn.
Trận đồ này lan ra với tốc độ rất nhanh, ngay lập tức bao phủ toàn bộ nơi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Một vài dòng chữ lớn được sắp xếp có thứ tự bên cạnh đàn ông mặc đồ đen, một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ trận đồ này.
Thế giới vì thế mà run sợ.
"Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành."
Một âm thanh hùng hồn phát ra từ miệng của người mặc đồ đen, không gian tối tăm liền được ánh sáng màu vàng chiếu rọi.
"Thú vị, thú vị, ông là con người mạnh nhất mà tôi từng gặp trên trái đất đấy."
Tiêu Trần phát hiện ra sức mạnh của người này có thể đã đạt đến Thượng Tam Cảnh rồi.
Tuy có lẽ chỉ mới tiến vào Thượng Tam Cảnh, nhưng cũng đủ khiến Tiêu Trần kinh ngạc, linh lực địa cầu vừa mới khôi phục không lâu, chưa ai có thể đạt tới mức độ này.
Đừng nói đến Thượng Tam Cảnh, cho dù là Trung Tam Cảnh thì hiện tại cũng không ai có thể đạt tới.
Chẳng lẽ lúc đó, lão già này đã ở lại Trái Đất, không đi đến nơi vô định đó sao?
Người mặc đồ đen không hề tức giận khi bị gọi lão già, ngược lại còn nở nụ cười vui vẻ.
"Haha, tôi thực sự rất tò mò, rốt cuộc cậu là ai? Tôi biết gần như tất cả những người ở lại trên thế giới này, nhưng có vẻ không có người nào như cậu cả?"
Lời nói của người mặc đồ đen cũng xác nhận suy đoán của Tiêu Trần, quả nhiên là một đại lão ở lại thế giới này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận