"Các người cho rằng tôi đang đánh rắm sao?" Sau khi giết người, Vũ Văn Thiên nhìn những người không có xông tới hỏi.
Địa ngục giống như lò sát sinh này từ lâu đã khiến bọn họ khiếp sợ ngẩn ngơ, làm sao dám trả lời.
Có người rốt cuộc không chịu nổi nữa, quay người bỏ chạy.
Đã có cái thứ nhất, dĩ nhiên là có thứ hai, cái thứ ba... Sau đó là toàn bộ.
"Sợ chết là đúng rồi, trên đời này ai không sợ chết?" Vũ Văn Thiên cười đuổi theo đám người đang chạy trốn, xem ra hắn cũng không có ý định thả bọn họ đi.
Vũ Văn Thiên xuất hiện phía trước như một bóng ma, cản đường mọi người.
Nhìn đám đông đang hoảng loạn, Vũ Văn Thiên cười nói: "Tôi sẽ chặt cây cầu treo này xuống, còn bao nhiêu người trong số các người có thể sống được thì phải xem ý trời, thấy thế nào?"
M ọi người vẻ mặt tuyệt vọng, khẽ rãnh không biết sâu bao nhiêu, nếu rơi xuống sẽ không có cách nào sống sót.
Ngay khi mọi người gặp phải độc thủ, một cây trường thương màu trắng bạc từ trên trời rơi xuống đâm thẳng tới trước mặt Vũ Văn Thiên.
"Đủ rồi." Một giọng nói lãnh đạm vang lên bên tai mọi người.
Sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người, đối mặt với Vũ Văn Thiên.
Người tới này trông chỉ ở độ tuổi đôi mươi, sinh ra đã có một làn da đẹp mà ngay cả các cô gái cũng phải ghen tị.
Ngay khi người thanh niên này xuất hiện, cảm giác áp chế đáng sợ do Vũ Văn Thiên mang lại đột nhiên tiêu tan, một cảm giác như gió xuân tràn đến trong lòng mọi người.
Nhìn cây trường thương kia, mọi người dường như đã đoán được điều gì đó.
Có người không nhịn được hét lên, " Thiên Tử Thương, Lạc Dương."
Đúng vậy, chỉ có người đứng số một trên bảng Thiên Cơ mới có khí phách như thế này.
Người thanh niên nhìn lại mọi người rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ đi tìm công đạo cho mọi người."
Mọi người thiếu chút nữa thì khóc. Đây quả là một vị Bồ tát cứu khổ cứu nạn.
Nhìn đến Lạc Dương, Vũ Văn Thiên chế nhạo, "Chịu ra rồi sao?"
Nghe giọng điệu của Vũ Văn Thiên, có vẻ như Lạc Dương luôn ở bên cạnh.
Lạc Dương không trả lời, trực tiếp bỏ qua câu hỏi.
Lạc Dương cười nhạt nói: "Vũ Văn Thiên, ba trăm năm trước đánh môt trận với Lý Linh Ngọc, đã bị đẩy ra khỏi bảng Thiên Cơ."
"Ba trăm năm trước?" Tất cả mọi người ngẩn ra, làm sao có người sống được ba trăm năm? Cũng đâu phải là con rùa.
Tuy nhiên, Vũ Văn Thiên lại cười lạnh một tiếng, cũng không phủ nhận, "Cậu thế mà lại tra rõ ràng mọi chuyện."
Nghe vậy nghĩa là Vũ Văn Thiên này thật sự là một lão quái vật đã sống ba trăm năm, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng vi diệu.
Lạc Dương hờ hững rút cây trường thương màu trắng cắm vào mặt cầu, nhẹ nhàng rút thương.
Lạc Dương nhìn vào mũi thương, nhẹ nhàng nói: "Mọi việc đều có nhân quả. Lý Ngọc Linh là tổ tiên của Lý Nguyệt Đồng. Cậ tìm Lý gia báo thù cũng không sao, nhưng thủ đoạn của cậu có phải là quá tàn nhẫn không?"
"Tàn nhẫn sao?" Vũ Văn Thiên giật giật cái cổ, vẻ mặt đầy oán hận "Ba trăm năm trước, lẽ ra tôi nên rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này. Cậu cho rằng dùng ba trăm năm đối lấy mạng của nhà họ, đáng sao"
"Tính sổ cũng không phải tính như vậy," Lạc Dương lắc đầu. "Cậu đã thua ba trăm năm trước. Đó là bởi vì tài nghệ của cậu không tốt bằng người khác. Kỳ thực cậu cũng không thể trách người khác. Ít nhất Lý Ngọc Linh đã giữ lại cái mạng cho cậu, không phải sao?"
Vũ Văn Thiên liếm môi, cười nói, "Vậy thì tôi thực sự nên cảm ơn cô ta."
Lạc Dương nhẹ nhàng lắc đầu, người này quả nhiên là hết thuốc chữa.
Lạc Dương siết chặt cây trường thương trong tay nói: "Từ biểu hiện của cậu vừa rồi, cậu hận người không sợ chết. Mọi việc đều có nhân quả. Có phải là ba trăm năm trước, cậu là chuyện tham sống sợ chết gì, mới bảo toàn được tính mạng? Những hảo hán giang hồ không sợ chết này, có phải là đã khiến cho cậu nhỡ lại những chuyện không mấy vui vẻ gì trong quá khứ? "
Sát nhân tru tâm.
Khuôn mặt của Vũ Văn Thiên lập tức tối sầm lại, Lạc Dương đã đoán đúng, ba trăm năm trước, anh ta đã thực sự quỳ gối trước Lý Ngọc Linh, hung hăng dập đầu một trăm cái, mới có thể bảo toàn cái mạng nhỏ này.
Đây cũng là lý do hắn ghét những người không sợ chết, bởi vì nhìn thấy những người không sợ chết này, Vũ Văn Thiên luôn nghĩ đến chính mình ba trăm năm trước đã trở thành tâm ma mà hắn không thể vượt qua.
Đây cũng là nguyên nhân khiến anh ta đối xử tàn nhẫn với gia đình Lý Nguyệt Đồng như vậy.
Ngón tay Vũ Văn Thiên khẽ run lên, nhìn Lạc Dương mỉm cười, Vũ Văn Thiên rốt cuộc không có động tĩnh gì.
"Ha ha!" Vũ Văn Thiên rút tay về, sắc mặt trở nên tốt hơn, cười nói: "Hừ, luôn có một hai chuyện bẩn thỉu không nói ra được."
"Còn cậu thì sao? Chiếm lấy vị trí đứng đầu bảng Thiên Cơ, là thiên kiêu hơn hai mươi năm." Vũ Văn Thiên chỉ vào đám người phía sau Lạc Dương, nói tiếp, "Cậu một vẫn luôn ở quanh đây, nhưng vì sao lại không xuất hiện sớm hơn?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận