Tiêu Trần thần tính gật đầu: "Nhưng là tôi vẫn không nỡ."
Tiêu Trần nhân tính nhẹ nhàng gật đầu, luyến tiếc không nỡ buông tay, chính là sự thống khổ của thế gian.
"Tại sao em lại khóc?" Tiêu Trần lắc lắc đầu tức giận hỏi.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngậm lấy ngón tay, vẻ mặt ngây thơ: "Em không biết nữa, Đại Đế tỷ tỷ khóc đau lòng đến thế làm em cũng muốn khóc theo."
Tiêu Trần nhân tính suýt chút nữa té xỉu, mạch não của con bé này thật sự rất kỳ lạ.
"Đại Đế ca ca, em đói bụng." Lưu Tô Minh Nguyệt giật giật tóc Tiêu Trần nhân tính.
"Được, chúng ta đi ăn cơm đi." Tiêu Trần đứng dậy, muốn đặt Tiêu Trần thần tính xuống.
"Không thích" Tiêu Trần thần tính bĩu môi, hung hăng vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Trần nhân tính.
"Cậu con mẹ nó nghiện làm con gái rồi đúng không?" Tiêu Trần nhân tính tức giận trợn mắt.
"Tôi thích thế, cậu quản được tôi à." Tiêu Trần thần tính thở phì phì hờn dỗi nói một câu.
"Được rồi, có tiền cũng không mua được sự hài lòng của cậu." Tiêu Trần nhân tính bất đắc dĩ ôm mỹ nhân bước đến trung tâm thương mại.
Trên đường đi, Tiêu Trần thần tính hung hăng dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực Tiêu Trần nhân tính, nơi này có một luồng khí tức ôn hòa, rất giống với hắn.
...
"Ăn no rồi thì tự chơi một mình đi, đừng đi theo tôi!" Sau khi hai cái thùng cơm ăn uống no đủ xong, Tiêu Trần nhân tính đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tiêu Trần thần tính nắm lấy ống tay áo của Tiêu Trần lau lau cái miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy của mình: "Cậu cho tôi đi theo với, dù sao tôi cũng rảnh háng không có việc gì làm cả."
"Vậy cùng đi theo đi!" Lưu Tô Minh Nguyệt cầm chiếc đùi gà còn lại, vui vẻ gật đầu.
"Cậu rảnh háng không có việc gì làm?" Tiêu Trần nhân tính siết chặt nắm đấm răng rắc.
Tiêu Trần thần tính đáng thương co rụt cổ lại: "Tôi đã tìm ra tung tích của Đá vá trời rồi, có lẽ được cất giấu trong bí cảnh chưa mở ra, khi bí cảnh mở ra thì tôi sẽ đi lấy nó."
"Được." Tiêu Trần nhân tính bất đắc dĩ vỗ đầu.
"Trần Ca Nhi." Vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, không ngờ lại gặp Độc Cô Tuyết, cô gái nhỏ nhẹ gọi một tiếng, vô cùng tự nhiên nắm tay Tiêu Trần nhân tính.
"Cẩu Đản đâu?" Tiêu Trần có chút tò mò, hai người này gần như như bóng với hình không thể tách rời, sao bây giờ lại tách ra.
"Cô ấy đang rất bận, dẫn Yêu tộc đi chinh phạt 72 Ma Thần Trụ thần ở nước ngoài." Độc Cô Tuyết một hơi nói được nhiều lời như vậy quả thật là kỳ tích.
"Đi thôi!" Tiêu Trần nhân tính bất lực dắt hai người, bóng dáng nhanh chóng biến mất không còn tung tích.
...
"Nhất định phải có đan dược thượng phẩm, nhưng không quá nhiều. Một khi đã thành công, chủ yếu nên tập trung dùng đan dược trung phẩm, càng nhiều càng tốt."
Lúc này, mọi người trong văn phòng đang thương lượng về hàng hóa.
Tiêu Trần nhân tính dắt theo một lớn một nhỏ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở trong phòng.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, đặc biệt là mười người phụ trách của mười nhà còn lại.
Bọn họ là những Ngụy Đế hàng thật giá thật, vậy mà Tiêu Trần nhân tính xuất hiện từ lúc nào, xuất hiện như thế nào, họ thậm chí còn không hề phát hiện ra.
Trần Thiếu Kiệt vội vàng đứng dậy nhường lại vị trí chủ thượng.
"Tiêu cô nương." Trần Thiếu Kiệt hơi ngượng ngùng gật đầu với Tiêu Trần thần tính.
"Xin chào." Tiêu Trần thần tính tính cách vô cùng tốt, vui vẻ vẫy tay với Trần Thiếu Kiệt.
Trần Thiếu Kiệt vui mừng đến mức suýt ngất xỉu, vội vàng ôm quyền đáp trả.
Tiêu Trần nhân tính liếc mắt tùy tiện ngồi xuống vị trí chủ thượng, Độc Cô Tuyết nhanh tay nhanh mắt đặt mông ngồi lên trên đùi Tiêu Trần nhân tính.
"Đáng ghét." Kế hoạch của Tiêu Trần thần tính thất bại, phồng má lên tỏ vẻ không vui.
"Hừm..." Nhìn thấy vẻ mặt không vui của nhóc đáng yêu, Tiêu Trần nhân tính bĩu môi nhìn về phía chỗ trống bên cạnh.
Tiêu Trần thần tính tìm thấy một cái ghế, ngồi bên cạnh Tiêu Trần nhân tính, khoác lấy cánh tay Tiêu Trần nhân tính, lúc này mới vui vẻ nở nụ cười.
Đúng lúc này, một người bộ dáng như thiếu niên đứng lên, ôm quyền nói với Tiêu Trần: "Các hạ chính là..."
Thiếu niên chưa kịp nói hết lời, Tiêu Trần nhân tính đã không kiên nhẫn trừng mắt nhìn hắn ta.
Chỉ cần liếc mắt một cái, thiếu niên đã cảm giác như rơi vào trong hầm băng, lúc này máu trong toàn cơ thể đều đông cứng lại, một sự sợ hãi vô biên ập tới khiến trong lòng hắn ta không ngừng run rẩy.
"Cho cậu nói chuyện sao?" Tiêu Trần nhân tính liếc mắt, vươn tay cầm lấy cái khay tròn trên bàn, nhét vào tay Độc Cô Tuyết: "Tự mình chơi đi, đừng nhích tới nhích lui trong ngực tôi nữa."
Trần Thiếu Kiệt duỗi tay ra muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ của thiếu niên, lại ngậm miệng lại.
Nhìn thấy Độc Cô Tuyết nghịch chiếc khay tròn, Trần Thiếu Kiệt cảm thấy hơi đau lòng.
Khay tròn này là một thần vật hiếm có, có hầu hết các bản đồ sao đã biết. Nó là vật gia truyền của nhà họ Trần, nhưng bây giờ lại trở thành một món đồ chơi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận