"Ý của cậu là, bản tướng quân xử oan bọn họ?" Minh Sơ Hạ khinh thường nhếch mép một cái.
Hoàn toàn chính xác, với thân phận của cô ta, hoàn toàn không cần từ bỏ ánh sáng trên đường.
"Không dám." Dịch Minh ngoan ngoãn lắc đầu, cái gọi là quan lớn một cấp đè chết người, huống chi Minh Sơ Hạ còn là người lảnh đạo trực tiếp của mình.
"Muốn biết, vì sao tôi không trực tiếp xử bọn họ theo quân pháp không?" Trong giọng Minh Sơ Hạ nói mang theo vài phần chế giễu.
Phía sau lưng Dịch Minh đã bị mồ hôi làm ướt, trong lòng thở dài một tiếng, "Ngày hôm nay sợ là đi chấm dứt."
"Không có ý gì khác." Minh Sơ Hạ lắc đầu, "Chỉ là muốn để cho Dịch đại nhân nhìn binh lính của mình mang ra ngoài, là hình dáng gì."
Dịch Minh thở dài, "Đây là tôi không làm tròn bổn phận, toàn bộ tướng quân xử lý."
Minh Sơ Hạ rất hài lòng với thái độ của Dịch Minh, gật đầu: "Cách đi chức vụ, đày đi tiền tuyến, có ý kiến gì không?"
Dịch Minh thở dài, "Không có ý kiến."
"Tôi thích dáng vẻ thức thời của cậu." Minh Sơ Hạ nói, nhẹ nhàng giật đầu ngón tay.
Vệ binh đè đào binh tới đột nhiên xuất thủ, trực tiếp vặn gãy cổ toàn bộ những kẻ đào ngũ kia.
Một màn này tới quá đột ngột, nhìn những kẻ đào ngũ té trên mặt đất, chết không nhắm mắt, chúng tân binh sợ suýt chút nữa tè ra quần.
Bọn họ bây giờ mới hiểu được, thì ra chiến trường không phải trò đùa, đó là chết nguời thực sự.
"Treo ở cửa thị chúng nơi đóng quân." Cái này cũng chưa hết, Minh Sơ Hạ lại có thể đưa mệnh lệnh treo thi thể lên thị chúng, thủ đoạn của bà cô đó, chính là thiết huyết cao áp.
"Thị chúng cũng không cần đi." Dịch Minh không đành lòng.
Đều là binh lính của mình mang ra ngoài, kẻ đào ngũ nhất định là phải chết, Dịch Minh không lời nào để nói, thế nhưng dùng thi thể thị chúng, có phải hơi quá đáng hay không.
"Có ý kiến?" Minh Sơ Hạ giễu cợt nhìn Dịch Minh.
Dịch Minh lần này thế nhưng không kinh sợ, gật đầu nói: "Có ý kiến, giết người thì cũng tới mức đó thôi, người chết mọi chuyện tiêu tan, mục đích giết gà dọa khỉ của ngài cũng đạt tới, không cần thiết lại làm điều thừa."
"Tôi cũng có ý kiến, bọn họ đều những đứa trẻ tuổi ăn tuổi lớn, ra chiến trường nhất định sẽ sợ, chủ quan như cô không làm xong hướng dẫn tâm lý, cho nên bọn họ mới trở thành kẻ đào ngũ, bàn về trách nhiệm, các người đều năm năm, mẹ nó tôi chính là thiên tài, ha ha ha!" Lúc này Tiêu Trần bị khiêng đột nhiên lên tiếng, miệng đầy lải nhải.
Dịch Minh suýt chút nữa khóc lên, làm sao lại quên tiểu tổ tông này.
Dịch Minh vội vã để Tiêu Trần xuống, kết quả con hàng này lại bắt đầu bắt chước sâu lông, nhúc nhích trên mặt đất.
"Binh giả, đại quốc gia, nơi tử sinh, đạo tồn vong, phải xem xét."
Tiêu Trần vừa nhúc nhích, vừa nói, "Bàn về trách nhiệm, cô có trách nhiệm thất tra, cô phải gánh vác một phần trách nhiệm, đơn giản, là tự mình từ chức cút ngay!"
Mọi người sắc mặt trở nên tái nhợt, có chút là bị dọa sợ, có chút là bị tức.
Toàn bộ vương triều, e rằng ngoại trừ lão tử hoàng đế, không ai dám cùng nữ nhân này nói chuyện như thế.
"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua sâu lông đẹp trai như vậy sao?" Tiêu Trần trợn tròn mắt, liếc mắt nhìn Minh Sơ Hạ.
Dịch Minh đi tới, một tay bịt miệng Tiêu Trần: "Sơ Hạ tướng quân, ngài chớ để ở trong lòng, người này đầu óc có bệnh, bác sĩ có thể chứng minh."
"Nói rất tốt." Khiến người ta không tưởng được là, Minh Sơ Hạ lại có thể không tức giận.
"Bỏ tay thúi của ânh ra, vừa rồi ông đây còn thấy anh moi chân." Tiêu Trần đánh rơi tay Dịch Minh.
Tiêu Trần nhìn Minh Sơ Hạ vui tươi hớn hở nói: "Thật ra tôi chỉ nói bùa, đùa với cô chút thôi!"
Sắc mặt mọi người từ xanh chuyển trắng, lần này là đều bị sợ.
Minh Sơ Hạ cũng không tức giận, ngồi xổm xuống thẳng tắp nhìn Tiêu Trần nhúc nhích.
Minh Sơ Hạ cười nói: "Từ chức tôi chắc chắn sẽ không từ chức, tôi ở quân đội ở một đời, tôi chết cũng muốn chết ở trong quân đội, thế nhưng tôi có thể xuống chức, đi làm tên lính quèn."
"Tướng quân, đừng nghe tên tiểu tử này nói xàm." Vệ binh mà Minh Sơ Hạ mang tới gấp gáp toát ra mồ hôi lạnh.
"Hắn nói không sai, tôi cũng có sơ xuất trong việc giám sát chi trách." Minh Sơ Hạ phất tay ngăn lại, vệ binh muốn hành động bắt Tiêu Trần.
"Mặc dù đùa giỡn một chút, nhưng tôi vẫn có thể tiếp nhận." Minh Sơ Hạ tiếp tục nói, "Thế nhưng ở nơi này, tôi nghĩ muốn mở ra điều lệ khẫn cấp, cường chinh cậu vào tiền tuyến chiến đấu, thuận tiện cậu và tiểu đội cùng nhau chiêu mộ."
"Không được, bọn họ còn chưa huấn luyện, căn bản không có khả năng tác chiến." Dịch Minh che ở trước mặt Tiêu Trần, cứng cổ một bước cũng không nhường.
"Tránh ra coi, quấy rối lão tử nhìn mỹ nữ." Tiêu Trần lay mở Dịch Minh, vui vẻ nhìn Minh Sơ Hạ, "Mỹ nữ cô nói tiếp."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận