Một cây cột màu đen cao tận trời hình thành trước mặt Tiêu Trần, hắn đưa tay mở cột đen ra, vẻ mặt chờ mong nhìn vào trong trận đồ.
Sau đó ánh mắt Tiêu Trần bỗng cứng lại.
Nhìn con chó Sa Bì con chỉ lớn bằng bàn tay đang quay cuồng trên cỏ, còn không ngừng phe phẩy cái đuôi.
Cơn tức giận từ trong gan Tiêu Trần sôi sùng sục.
Tiêu Trần nắm gáy nhóc con kia, bộp! Bộp! Tát hai cái vào miệng của nó.
"Mày, mày làm cái trò gì thế hả?"
"Ẳng, ẳng"
Cún con kêu lên mấy tiếng thảm thiết, Tiêu Trần lại tát thêm hai bạt tay.
"Còn dám kêu? Lãng phí một khối tử ngọc của bản đế mà chỉ ra được thứ vừa nhìn đã biết có sức chiến đấu âm như mày?"
"Ẳng ẳng."
"Anh, anh đang làm gì thế?" Tiêu Mạn Ngữ vừa dẫn Vương Đa Đa ra khỏi cửa đã nhìn thấy cảnh Tiêu Trần đang đánh chó.
"Ôi chao, cún con đáng yêu quá đi." Vương Đa Đa mở to đôi mắt lấp lánh ánh sao nhỏ chạy đến bên cạnh Tiêu Trần, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Tiêu Trần nhìn con Sa Bì mà mí mắt giật giật, cuối cùng vẫn kìm nén xúc động bạo hành chết thứ này, nhét nó vào trong lòng Vương Đa Đa.
"Bé ngốc, nó là của em."
"Oa, cảm ơn anh Tiêu Trần." Vương Đa Đa ghìm cổ con Sa Bì, khuôn mặt cười tươi rói.
Con Sa Bì bị ghìm cổ, cái lưỡi thè cả ra bên ngoài, dáng vẻ như sắp tắt thở tới nơi.
"Ối, Đại Đầu, Đại Đầu, mày sao vậy, mày đừng chết mà!" Vương Đa Đa thấy dáng vẻ hấp hối của con Sa Bì trong lòng mình sốt ruột đến sắp khóc.
Chó Sa Bì: "Vì sao ông đây trở thành như vậy? Sao cô bé không tự hỏi lại lương tâm của mình đi?"
"Ha hả, tên Đại Đầu này nghe cũng được đấy, trình độ đặt tên giống anh mày." Tiêu Trần nghe thấy cái tên Đại Đầu mí mắt giật giật.
Sau đó hắn lại đau như bị xẻ thịt lấy ra một khối tử ngọc nữa, sau khi bóp nát lại niệm câu thần chú giống như bệnh tâm thần kia.
Sau khi cột đen biến mất, ba cái bóng to lớn xuất hiện.
"A!"
Tiêu Mạn Ngữ nhìn thấy ba thứ to lớn kêu lên thảm thiết, lập tức kéo tay Vương Đa Đa chạy vào trong phòng.
Tiêu Trần trợn mắt, lá gan nhỏ như vậy sau này ra ngoài lăn lộn thế nào.
Tiêu Trần nhìn thấy thứ được triệu hồi ra hài lòng gật đầu, lần này là ba con nhện lớn bằng người trưởng thành.
Tuy rằng dáng vẻ ba con nhện này rất có lỗi với người nhìn, thậm chí còn có thể khiến con gái đổ bệnh, nhưng mấy thứ như này dùng để làm bảo vệ thì thật thích hợp không còn gì bằng.
Loài nhện này gọi là Ảnh Chu, sở thích lớn nhất là ẩn nấp dưới cái bóng của sinh vật, như tằm chậm rãi ăn sức sống của chủ nhân cái bóng.
Thứ đồ chơi này rất tà, nguy hiểm nhất là rất khó phát hiện ra được, chờ đến lúc phát hiện ra được thì e là cũng đã muộn rồi.
Hơn nữa nếu như đánh chính diện thì sức chiến đấu của Ảnh Chu cũng rất khá.
Tiêu Trần hài lòng gật đầu, sau đó xông lên cho mỗi con Ảnh Chu một đấm, Ảnh Chu bị đánh ngã lộn nhào.
"Xấu như vậy còn đi ra ngoài hù người ta."
Ảnh Chu: "Con mẹ nó có phải anh bị điên hay không, không phải rất hài lòng sao? Vì sao còn đánh bọn tôi."
Tiêu Trần bị mấy con Ảnh Chu lườm cảm thấy hơi chột dạ, nói: "Ngại quá, quen tay."
Ảnh Chu: "..."
Tiêu Trần giấu ba con Ảnh Chu vào trong cái bóng của ba, mẹ và em gái, như vậy người trong nhà sẽ không thấy ghê tởm với ba con nhện lớn bằng người này, an toàn của người thân cũng có thể được bảo đảm.
Còn về đặc tính hấp thu sự sống của Ảnh Chu thì phỏng chừng cho bọn nó mười lá gan cũng không dám.
Làm xong tất cả Tiêu Trần mang theo vali nhỏ có đựng tử ngọc đi ra ngoài, vừa đi vừa nói lớn: "Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến."
Mẹ Tiêu Trần lo lắng từ trong phòng chạy ra, nhét một tấm thẻ ngân hàng vào tay hắn, nói: "Đừng có lơ mơ mà bị ba con lừa, chiều nhớ phải về ăn cơm đấy."
Tiêu Trần nhìn thấy mấy sợi tóc bạc trên đầu mẹ, cảm thấy đã tới lúc dạy bọn họ tu hành rồi.
"Tiêu Trần, nhớ phải về sớm đấy, ngày mai phải đi học rồi." Tiêu Chính Dương vật vã kéo ván cửa, hô lên bằng giọng điệu quái gở.
"Ôi chao, mẹ ơi, con chóng mặt quá."
"Tiêu Chính Dương có phải ông ngứa da rồi không, con trai mới trở về nghỉ ngơi thêm mấy ngày thì có làm sao? Tôi hỏi ông có làm sao không vậy?"
Ở một nơi âm khí dày đặc nhất thành phố Minh Hải.
Tiêu Trần gật đầu nhìn địa hình xung quanh, nơi tụ âm, thích hợp bày trận.
Trận pháp lần này Tiêu Trần cần bày chính là 'Tử mẫu tụ âm trận'.
Ưu điểm lớn nhất của loại trận pháp này chính là phạm vi ảnh hưởng của nó lớn, nếu như có đủ vật liệu thì thậm chí Tiêu Trần còn có thể bao phủ toàn bộ thành phố Minh Hải, nhưng bây giờ... Ha hả.
Bày tử trận ở chỗ này, tử trận hấp thu tử khí truyền cho chủ trận, hơn nữa trong quá trình thu thập tử khí, trận pháp này còn có thể tinh luyện tử khí, giúp Tiêu Trần tiết kiệm không ít thời gian.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận