Tiêu Trần nghe đến đó, hai tay đột nhiên nắm chặt lại.
Sau đó, không có bất kỳ lời cảnh báo nào, Tiêu Trần đấm một đấm vào đầu người nông dân.
Người nông dân tội nghiệp chưa kịp phản ứng thì đã bị đấm bay xuống ruộng, cả đầu chìm vào trong bùn.
"Lằng nhà lằng nhằng, lằng nhà lằng nhằng..." Hai mắt Tiêu Trần lộ ra vẻ dữ tợn: "Thằng đéo nào mẹ nó chưa từng nghe mấy câu đạo lý lớn, bày đặt nói chuyện cảm ngộ nhân sinh với tôi, sao anh không lên trời luôn đi, cần đéo..."
"Phụt... Khụ khụ..." Người nông dân rút đầu ra, phun ra nước bùn trong miệng, nhìn Tiêu Trần đang trừng mắt, mí mắt giật giật một hồi.
"Thằng nhóc thối này..." Người nông dân cuối cùng cũng nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Bớt ba hoa chích chòe với tôi đi, một câu thôi, anh có thể giải quyết vấn đề của tôi không?"
"Có thể!" Lần này người nông dân đã có kinh nghiệm, ngay lập tức gật đầu.
"Giải quyết như thế nào?" Nghe được câu trả lời này, nội tâm nóng nảy của Tiêu Trần dần dần bình tĩnh lại.
Cảm thấy nội tâm Tiêu Trần đã bình tĩnh lại, người nông dân nhẹ nhàng thở ra.
Người nông dân hỏi: "Vấn đề lớn nhất của cậu bây giờ là gì?"
"Thân thể không chịu nổi sự dung hợp của ba loại sức mạnh." Tiêu Trần không nói một lời vô nghĩa nào, nói thẳng ra vấn đề mà mình đang gặp phải.
Người nông dân gật đầu: "Thân thể của cậu chịu không nổi, hơn nữa trong toàn bộ tinh không này, không thứ đồ vật gì có thể chịu đựng được ba loại sức mạnh này."
"Cậu không thể cưỡng ép dung hợp, nó giống như làm ruộng, trồng trọt cái gì, hoa màu gì, ..."
"Đệch mợ..." Tiêu Trần nắm chặt tay.
"Dừng lại." Người nông dân ôm lấy đầu, vươn tay muốn ngăn Tiêu Trần đang định nhảy dựng lên đánh người.
"Ah!" Tiêu Trần lè lưỡi quơ quào lung tung như một tên bệnh thần kinh: "Đệch, anh đi thẳng vào vấn đề luôn đi. Khi mọi chuyện được giải quyết xong xôi, tôi sẽ đến đây con mẹ nó nghe anh lải nhải ba ngày ba đêm."
Nhìn thấy Tiêu Trần vui buồn thất thường, mí mắt người nông dân nhảy loạn một trận: "Lấy toàn bộ tinh không làm vật chứa, dung nhập sức mạnh của thân thể vào đó."
Nghe vậy, Tiêu Trần chợt bừng tỉnh.
"Được." Tiêu Trần đứng dậy: "Đưa tôi đi ra ngoài đi."
Bây giờ đến lượt người nông dân sững sờ.
Người nông dân hỏi một cách thận trọng: "Cậu có nghe hiểu thật không đấy?"
Tiêu Trần cười nhạo một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ giễu cợt: "Nói nhảm cái đéo gì nữa, anh cho rằng tôi là thằng ngu à?"
Người nông dân lau mồ hôi trên trán, trong lòng không nhịn được đá xoáy một câu, thanh niên bây giờ đều không lễ phép như vậy hả?
"Cậu cũng phải nhận thức được hậu quả của việc làm như vậy." Người nông dân bất đắc dĩ nhắc nhở một câu.
"Ah... Nếu anh lại mẹ nó nói nhảm với tôi nữa, tôi sẽ giết anh đấy." Tiêu Trần vung vẩy nắm đấm, vẻ mặt điên cuồng.
"Được được được, tôi lập tức tiễn cậu ra ngoài." Người nông dân rụt rụt cổ, nhưng không có động tác gì, toàn bộ thế giới đầy ánh nắng tươi sáng bắt đầu trở nên mờ đi.
Trên Thánh Sơn, cả người Tiêu Trần đầy vết rách, đột nhiên mở mắt ra.
Hít thật sâu một hơi, nội tâm nóng nảy của Tiêu Trần đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
"Tán..."
Tiêu Trần vừa mới nói xong, một sức mạnh không gì sánh kịp, không thể nào diễn tả được từ cơ thể hắn lan rộng ra ngoài.
Đây là sức mạnh Đại Đế của Tiêu Trần.
Sức mạnh Đại Đế lan rộng ra hóa thành vô số sợi tơ vàng kìm mắt thường không thể phân biệt được.
Những sợi tơ mỏng này lấy Tiêu Trần là trung tâm, kéo dài ra bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó, nơi những sợi tơ vàng kim lan ra, mọi thứ đều dừng lại.
Thời gian, không gian, mọi thứ đều dừng lại.
Giờ khắc này, toàn bộ tinh không trở thành sân khấu của một mình Tiêu Trần.
Các sợi tơ mỏng vàng kim kéo qua một tinh vân rồi đi đến một tinh vân khác với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Vũ trụ rộng lớn đến nhường nào?
Không ai biết.
Vũ trụ có điểm cuối cùng không?
Cũng không ai biết.
Sợi tơ vàng kim này lan tràn vô tận.
Ý thức của Tiêu Trần bị chia thành vô số sợi theo những sợi tơ vàng kim này đi tới tất cả các nơi trong vũ trụ.
...
"Thông minh!"
Chủ dị vực ngẩng đầu nhìn trời, nở nụ cười.
Hắn ta xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiêu Trần thần tính ở bên cạnh: "Không sao đâu, hắn đã tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề rồi."
Khuôn mặt như trái khổ qua của Tiêu Trần thần tính cuối cùng cũng trở nên sáng lạn như ánh mặt trời.
"Thật sao?" Tiêu Trần thần tính vui sướng xoay vòng vòng.
Nhìn thấy Tiêu Trần thần tính rất chi là vui vẻ, chủ dị vực muốn nói lại thôi, hắn ta không nhẫn tâm nói những lời tiếp theo cho cô biết.
"Lão lưu manh có thể đánh thắng anh không?" Tiêu Trần thần tính ngây thơ hỏi.
Chủ dị vực bất đắc dĩ đỡ trán, nhóc con này đúng là ngốc nghếch đáng yêu quá trời luôn á. Sao có thể hỏi một câu hỏi như vậy chứ.
Nhìn thấy sự chờ mong kéo dài của Tiêu Trần thần tính, chủ dị vực chỉ có thể gật đầu: "Có lẽ có khả năng như vậy."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận