"Anh, anh nói thật sao?" Hàn Tử Kỳ hơi giật mình với Tiêu Trần.
"Nhìn con mắt của tôi." Tiêu Trần thâm tình ngưng mắt nhìn Hàn Tử Kỳ, "Cô nhìn thấy cái gì?"
"Dử mắt."
"Khụ khụ, thật ngại quá, gần đây ngủ không ngon."
Một tháng nay đều chạy trong hư không, Tiêu Trần hoàn toàn không ngủ ngon nổi.
"Không cần để ý những chi tiết kia, cô nên nhìn thấy quyết tâm của tôi, quyết tâm được đi cùng với cô. Cô nên nhìn thấy tình của tôi, trở thành nô lệ sắc đẹp của cô."
"Được, chúng ta trở về nhà thành thân." Hàn Tử Kỳ ôm lấy Tiêu Trần chạy về phía xa.
Trong lòng Tiêu Trần đang chảy máu, tuy loạn khản một trận bảo vệ được mạng nhỏ, nhưng chỉ sợ cũng không còn trong sạch nữa.
Hàn Tử Kỳ mới vừa đi, một nữ tử bò dậy từ trong đất, chính là cái vị mới vừa rồi bị sóng xung kích cuốn đi.
"Cảm tạ, ân cứu mạng tất báo." Nữ tử bái một cái thật sâu về phía bóng dáng Tiêu Trần.
Lưu Tô Minh Nguyệt lấm la lấm lét lộ đầu nhỏ từ trong lòng Tiêu Trần ra, bị Tiêu Trần bóp trở về.
Còn chưa rõ tính tình yêu quái này lắm đâu, nếu như nhô ra, bị làm thịt luôn thì khó mà chịu nổi.
Tốc độ của Vô Chỉ Cảnh nhanh chóng biết bao, không bao lâu sau, một tòa tòa thành lớn màu trắng cực kỳ hùng vĩ xuất hiện trước mắt Tiêu Trần.
Tường băng màu trắng cao lớn kéo dài ra ngoài, cho đến khi biến mất ở chân trời.
Trong tường thành là thành trì mênh mông vô bờ được dùng băng tạo dựng lên, xa hoa như tác phẩm nghệ thuật.
Tiêu Trần phát hiện, dưới tường thành thế mà lại đóng một lượng lớn đại quân yêu tộc, hình như bầu không khí có hơi căng thẳng.
"Cái này, ở đây xảy ra chuyện gì thế?"
Tiêu Trần có chút hiếu kỳ hỏi, không phải là chuẩn bị đi đánh trận chứ.
Hàn Tử Kỳ nhìn Tiêu Trần một cách kỳ quái, kết quả thấy ánh mắt Tiêu Trần rực rỡ như sao, mặt của Hàn Tử Kỳ lại đỏ lên.
"Yêu Hậu chúng ta sắp sinh con rồi, toàn bộ Tuyết quốc đều giới nghiêm, điều này hẳn là toàn bộ Thương Minh đại lục đều biết."
"Ah, ha hả, tôi là một người thường, làm sao mà hiểu được chuyện của thần tiên mấy người." Tiêu Trần cảm giác chắc là mình nói không đúng, vội vàng vòng vo quay xe.
"Ra là vậy." Hàn Tử Kỳ gật đầu, đi vào trong thành băng.
"Đại nhân, Xích Dực đại nhân thông báo ngài tới vương cung để họp." Lúc này, một đội nữ yêu hấp tấp chạy tới.
"Đã biết." Hàn Tử Kỳ cười híp mắt gật đầu, ôm Tiêu Trần biến mất tại chỗ.
"Đại nhân, trong thành không cho phép phi hành-" Đội nữ yêu nhìn bóng dáng Hàn Tử Kỳ biến mất, không thể làm gì mà thở dài.
Hàn Tử Kỳ mang theo Tiêu Trần đi tới một cái sân nhỏ.
Tiêu Trần có chút ngạc nhiên, cho dù là lấy tu vi Hàn Tử Kỳ, hay là thái độ nữ yêu nơi này với cô mà nói, cô cũng không nên ở nơi nhỏ như thế này.
Giống như nhìn thấu Tiêu Trần đang nghĩ gì, Hàn Tử Kỳ cười nói: "Tôi không thích ở nơi quá lớn, quá trống trải."
Tiêu Trần gật đầu, tiểu hồ ly này cũng thật thú vị.
Tiêu Trần đã sớm dùng Chân Thực Chi Nhãn khám phá chân thân của Hàn Tử Kỳ, một con tiểu hồ ly tám đuôi.
"Anh ở chỗ này trước đã, buổi tối chúng ta động phòng." Hàn Tử Kỳ cười hì hì hôn Tiêu Trần một cái, rời khỏi phòng ở.
Tiêu Trần xoa khuôn mặt, đầy đầu hắc tuyến, những nữ yêu này đều hung hãn như vậy sao?
Nhìn chung quanh một chút, không có gì khác thường, cũng không giống có kết giới, đúng lúc, thừa dịp không có người thì chạy ra.
Tiêu Trần mới vừa nhấc chân muốn đi, kết quả chân đã bị một đứa nhóc nọ ôm lấy.
Tiêu Trần cúi đầu nhìn, lại là một tiểu yêu một hai tuổi, trên đầu mọc hai cái tai nhỏ bụ bẫm kháu khỉnh dễ thương.
Nhưng Tiêu Trần phát hiện, nhóc con này lại là một người tàn tật, chân của nó vô cùng mảnh nhỏ, có vẻ sau khi lớn lên không thể đi lại như bình thường, đây chính là một đứa bé dị dạng.
"Đoàn Đoàn, em lại chạy đi đâu rồi." Một thiếu nữ dáng vẻ vô cùng xấu xí chạy ra từ trong gian bên cạnh.
Đầy khuôn mặt thiếu nữ đều là bướu thịt lớn nhỏ, chắc nửa đêm nhảy ra có thể hù chết không ít người.
Khi thiếu nữ thấy Tiêu Trần thì lại càng hoảng sợ, lập tức che lại khuôn mặt của chính mình.
"Ờm?" Tiêu Trần kỳ quái nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ này không phải là yêu, cũng không phải người, chủng tộc gì mà Tiêu Trần cũng chưa từng thấy qua.
Thiếu nữ len lén nhìn về phía Tiêu Trần từ trong kẽ ngón tay, phát hiện Tiêu Trần đang cau mày.
Thiếu nữ sợ đến quỳ bụp một tiếng trên mặt đất, không ngừng dập đầu, "Xin, xin lỗi, làm ngài sợ, xin lỗi. Xin lỗi."
Tiêu Trần vội vàng ôm lấy đứa bé kháu khỉnh kia, đi tới nâng thiếu nữ dậy.
"Sợ người gì chứ, tôi chỉ cảm thấy cô thật xinh đẹp, cô xem vóc người này, chậc chậc, ngực tấn công, mông phòng thủ, cực kỳ xinh đẹp."
Thiếu nữ nghe lời này mà ngày càng sợ hãi, trên đầu dập ra máu tươi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận