Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2006: Thực lực của Bất Quy Sơn

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
Tiêu Trần đã từng nghĩ về vấn đề này, nhưng lại không có biện pháp gì.
Thấy Tiêu Trần trầm mặc không nói, A Công nói tiếp: "Giết đi, giết gà dọa khỉ."
Thế nhưng, Tiêu Trần lại cảm thấy có chút không ổn, nếu hắn thực sự lấy giết lập uy có lẽ sẽ dẫn đến đấu đá nội bộ.
"Mặc dù có chút không ổn, nhưng bây giờ không còn cách nào khác cả." A Công lắc đầu: "Phần lớn tu sĩ chỉ sợ uy mà không sợ đức. Nói lý lẽ hay giải nhân tình cũng vô ích mà thôi. Người nhân từ không hợp nắm binh quyền, bây giờ chúng ta cần một vị đế vương sắt đá đến để thống lĩnh tinh không."
Tiêu Trần nhẹ gật đầu, đây có lẽ là biện pháp duy nhất bây giờ.
A Công nhìn Tiêu Trần, hơi không đành lòng nói: "Chỉ là, tên tuổi của cậu có lẽ sẽ trở thành bạo quân."
"Không sao cả." Tiêu Trần lắc đầu: "Dù sao mọi chuyện cũng cần phải có người đi làm, tôi tự mình làm sẽ yên tâm hơn một tí."
A Công gật đầu vui mừng: "Đúng rồi, Bất Quy Sơn thừa thải các loại quặng quý hiếm và cả các nguyên liệu pháp khí lắm. Những năm gần đây cũng khai thác được rất nhiều, lúc rời đi cứ mang theo chúng đi!"
Đây thực sự là nắng hạn gặp mưa rào, nguyên vật liệu luyện khí bên phía Tiêu Trần thần tính hẳn là có thể giải quyết một phần rồi.
Tiêu Trần và A Công lại trò chuyện về một số chi tiết, cũng quyết định việc huấn luyện trận chiến đấu sau khi thành lập quân đội.
Điều này đã cho Tiêu Trần một phương hướng chung cho việc huấn luyện binh trong tương lai.
"Tiểu Trần, đi đến điểm cuối cùng của Bất Quy Lộ nhìn xem thử, có lẽ nơi đó có thứ gì đang chờ cậu."
Tiêu Trần vốn định đi một chuyến đến Minh Bộ, nhưng bây giờ xem ra trước tiên phải đi đến cuối cùng của Bất Quy Lộ đã.
Hơn nữa Tiêu Trần cũng rất tò mò, rốt cuộc cuối cùng của Bất Quy Lộ có thứ gì.
"Ô ô ô~ Em muốn đi theo Tiêu Trần ca ca!"
Biết Tiêu Trần sẽ rời đi, Lưu Tô Minh Nguyệt ôm eo Tiêu Trần, không chịu buông ra.
Tiêu Trần bất đắc dĩ nhìn A Công, nhưng A Công lại run run rẩy rẩy, chống gậy rời đi, chỉ để lại một câu: "Chuyện của người trẻ tuổi, tự mình giải quyết đi."
"Được rồi! Được rồi! Đừng khóc nữa, ngoan." Tiêu Trần lại dỗ dành Lưu Tô Minh Nguyệt như trước đây.
Lưu Tô Minh Nguyệt vùi đầu trong ngực Tiêu Trần, lắc đầu dữ dội, khóc nức nở nói: "Không ngoan đâu, em muốn đi theo anh cơ."
Tiêu Trần không nói những lý luận trống rỗng nữa, với lại Lưu Tô Minh Nguyệt cũng không yêu cầu nhiều, chỉ là đi theo chính mình mà thôi.
Tiêu Trần ôm Lưu Tô Minh Nguyệt đi vòng vòng khắp nơi, ngâm nga một bài hát không biết tên.
Lưu Tô Minh Nguyệt không ngừng khóc, cô nhận ra rằng chia ly là điều không thể tránh khỏi.
Hơn nữa, Lưu Tô Minh Nguyệt cũng biết sứ mệnh thống lĩnh hàng trăm triệu sơn quỷ này của mình.
Có lẽ vì đã khóc mệt lữ, Lưu Tô Minh Nguyệt đã ngủ thiếp đi trong ngực của Tiêu Trần.
Tiêu Trần giao Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngủ say cho Lục Liễu, mỉm cười nói: "Lục Liễu đại nhân, giúp tôi nói với Minh Nguyệt một tiếng. Sau khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ đem kiệu lớn tám người khiêng đến cưới cô ấy về làm vợ."
"Nghĩ đẹp dữ ha, tôi nhổ vào, cậu cũng không soi gương xem mình có xứng với Sơn Thần đại nhân hay không?" Lục Liễu đau lòng lau vệt nước mắt cho Lưu Tô Minh Nguyệt, trong mắt tràn đầy căm tức.
Tiêu Trần mỉm cười, biết rằng lão này tuy ăn nói chua ngoa nhưng lại có một trái tim đậu phụ.
Tiêu Trần ôm quyền: "Lục Liễu đại nhân, chúng ta hẹn gặp lại trên chiến trường."
"Hẹn gặp lại." Lục Liễu đáp lễ lại, hiếm thấy không có công kích Tiêu Trần.
Tiêu Trần vừa rời đi, Lưu Tô Minh Nguyệt liền mở mắt, nhìn về hướng Tiêu Trần rời đi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Chú Lục Liễu, những gì Tiêu Trần ca ca nói là thật sao?" Lưu Tô Minh Nguyệt hỏi với thanh âm nức nở.
"Đương nhiên rồi." Lục Liễu nở nụ cười: "Con phải biết hắn chính là Thôn Thiên Đại Đế, vô tiền khoán hậu Lục Liễu đại nhân, hắn sẽ không phụ lòng một cô gái đâu."
...
Có lẽ không ai biết nửa sau của Bất Quy Lộ là như thế nào.
Bởi vì nơi này bị ngăn cách bởi Bất Quy Sơn khổng lồ và vô biên.
Người khác không có thực lực đến nơi này, còn Tiêu Trần lại không rảnh tới nơi này.
Sau khi vượt qua Bất Quy Sơn tưởng chừng như ngăn cách thế giới, Tiêu Trần cuối cùng cũng đặt chân đến nửa sau của Bất Quy Lộ.
Điều khiến Tiêu Trần ngạc nhiên là nửa sau của Bất Quy Lộ này vậy mà lại non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, giống hệt như một thế ngoại đào nguyên vậy.
Phong cảnh ở đây cực kỳ đẹp đẽ độc đáo, nhưng Tiêu Trần không có tâm tư để thưởng thức phong cảnh, bởi vì hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Tiêu Trần hóa thành một vệt sáng đi thẳng đến cuối hư không.
Vượt qua khu vực rừng núi thanh tú đẹp đẽ, một sa mạc rộng lớn vô biên bỗng hiện ra trước mặt.
Mặt trời chiều tà treo lơ lửng ở đường chân trời, chiếu rọi xuống những tang thương thô ráp đặc thù của sa mạc.

Bình Luận

0 Thảo luận