Trong nháy mắt, hai chiếc Bảo Thuyền giá trị liên thành đã bị xoắn thành mảnh nhỏ.
Nhìn đám người quỳ dưới đất run lẩy bẩy, Tiêu Trần vui vẻ nói: "Một kẻ trở về báo tin, để cho cái Tinh Long tông chó má gì đó biết, tất cả rửa cổ chờ đấy cho lão tử."
"Mẹ kiếp, một lão già háo sắc, một thằng quỷ hám gái, tôi thấy Tinh Long đại lục các người thối nát từ trong xương rồi."
Lão già háo sắc tự nhiên là chỉ Điền Phong bị Tiêu Trần dìm chết đuối trong WC.
Thằng quỷ hám gái chắc chắn là Long Diễm.
Lời Tiêu Trần nói làm cho đám người quỳ dưới đất như được đại xá, tất cả đều đứng lên, vội vã bay lên chiếc Bảo Thuyền còn lại trên bầu trời.
Vẻ mặt Tiêu Trần mờ mịt nhìn bọn họ.
"Tất cả cút lại đây cho bố." Tiêu Trần quát to chấn động đến mức núi lớn chung quanh không ngừng rung động.
Mà mấy người đứng mũi chịu sào bị chấn đến thất khiếu chảy máu, ngã huỵch xuống dưới.
Bọn họ sợ đến suýt chút nữa tè ra quần, tất cả đều ngoan ngoãn quay ngược lại.
"Bố nói còn chưa rõ à? Cho một người trong chúng mày trở về báo tin, chỉ một người thôi."
Sắc mặt cả đám trở nên nguội lạnh.
Như thế có nghĩa tổng cộng bảy mươi, tám mươi người bọn họ chỉ có một người có thể sống sót trở về báo tin.
"Úi, tự đánh nhau đi, người sống sót cuối cùng thì về báo tin."
Tiêu Trần trợn trắng mắt, lười phải động thủ làm thịt bọn họ.
"Không muốn à?" Nhìn dáng vẻ cảm đám như ăn phải cớt, Tiêu Trần đá ra một cước, không khí ma sát kịch liệt, luồng sức mạnh mạnh mẽ đè nén không khí.
Không khí chung quanh bị nén lại thành một điểm sáng chừng hạt gạo, điểm sáng bắn thẳng tới phía trước.
Trong nháy mắt đã có năm cái đầu người trực tiếp bị bắn thủng.
Mùi máu tươi nồng nặc gay gắt tỏa ra.
"Động tác phải nhanh lên, nếu không... đến lúc đó tôi làm thịt các người hết, có thể danh ngạch duy nhất cũng không còn!"
Tiêu Trần cân nhắc nói.
Thấy mấy người bị bắn thủng đầu, cảm đám như mới tỉnh mộng, đột nhiên trong số bọn họ có người tập kích người ở cạnh.
Một hồi loạn chiến diễn ra.
Cái gì là ma quỷ? Đây chính là ma quỷ.
Một câu nói tùy tiện của Tiêu Trần đã khiến bọn họ bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Rất có thể một phút trước những người này còn là bạn bè, hoặc là huynh đệ.
Nhưng bây giờ từng người lại cứ như dã thú chưa được khai sáng, điên cuồng cắn xé người bên cạnh.
Tiêu Trần đặt mông ngồi trên lưng Long Diễm, phất phất tay, lá liễu trên bầu trời nhẹ nhàng trở về.
Lá liễu vây ra một địa giới bốn góc, vây đám người vật lộn lại, như là một trường đấu thú.
Tiêu Trần nhìn Bạch Tử Yên bọn họ nói: "Đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Minh Nguyệt." Một tay Tiêu Trần kéo lấy Lưu Tô Minh Nguyệt từ trong lồng ngực ra ngoài.
"Anh làm gì thế, tôi ghét mùi máu." Lưu Tô Minh Nguyệt nhíu cái mũi nhỏ dễ thương, bất mãn nói.
Tiêu Trần đứng dậy, thả Lưu Tô Minh Nguyệt trên vai Bạch Tử Yên trên: "Thân thể khỏe mạnh của mẹ như bị ngăn lại, Minh Nguyệt cô hỗ trợ một chút."
"Ừm, được." Lưu Tô Minh Nguyệt hài lòng gật đầu, thân mật cà cà mặt vào Bạch Tử Yên, ngọt ngào kêu một tiếng: "Mẹ ơi."
Bạch Tử Yên tò mò nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt, rời khỏi nơi này dưới sự nâng đỡ của đệ tử.
Tiêu Trần liếc mắt, nha đầu kia mở miệng là nói luôn, tuyệt không ngại ngùng.
Tiêu Trần lại đặt mông ngồi trên lưng Long Diễm, suýt nữa khiến Long Diễm bị ngồi đến rớt cả cớt.
Rất nhanh "trường đấu thú" đã có kết quả, kẻ sống sót cuối cùng lại là một cô gái nhỏ ăn mặc như người hầu.
Đôi mắt cô gái này tròn trịa, khuôn mặt tròn trịa, vô cùng dễ thương.
Thấy cả người cô gái dính đầy máu, Tiêu Trần cười nói: "Vừa nhìn cô đã thấy có tiền đồ, đi đi, trở về báo tin, để cho bọn họ tập kết người cho tốt, chúng tôi đến sẽ đại quyết đấu, miễn cho ông đây phải đi khắp nơi tìm người."
Cô gái nhỏ cạn lời, uyển chuyển cúi đầu với Tiêu Trần: "Đa tạ ân không giết của công tử."
"Liên Nguyệt, bảo ba tôi đến cứu tôi, bảo ba tôi đến cứu tôi."
Long Diễm cứ như thấy cọng rơm rạ cứu mạng, khuôn mặt giàn giụa nước mắt nước mũi, không ngừng hét lên với cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ cười cười, nhìn cũng không thèm nhìn Long Diễm.
"Công tử, nô tỳ cáo từ."
Long Diễm dữ tợn nhìn cô gái nhỏ, nổi giận mắng: "Gái điếm tiện nhân nhà mày, tao nói chuyện với mày mà mày không nghe à?"
Lúc cô gái nhỏ leo lên Bảo Thuyền có quay đầu nhìn Long Diễm, hơi nở nụ cười, vô cùng quyến rũ.
Toàn thân Long Diễm lạnh lẽo, đột nhiên nghĩ tới hình như đã từng quen biết khuôn mặt này.
Hình như cô vợ thứ năm của anh ta cũng ngoái đầu nhìn lại rồi cười như thế, làm cho anh ta nhớ kỹ người phụ nữ cương liệt kia.
Ý thức được cái điều gì đó, Long Diễm mất hết ý chí, trở nên xụi lơ.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu anh ta cười nói: "Nhiều chuyện xấu nhiều người đòi nợ, khà khà khà."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận