Khoé miệng cô gái tràn ra một tia máu, đôi mắt hoảng sợ mở to, nước mắt không ngừng trào ra.
Cô gái lắc lắc hàm răng, đứng dậy, nhắm mắt lại rồi đâm đầu vào bức tường bên cạnh.
Rơi vào tay quái vật này, thà chết còn hơn.
Cái chết là lựa chọn duy nhất mà cô có thể lựa chọn lúc này.
Không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, mà là một cảm giác mềm mại lông lá, thậm chí còn có một hơi thở ấm áp.
Lúc này, một giọng nói có phần trêu chọc vang lên bên tai cô gái: "Hoa tàn còn nở lại, niên thiếu chẳng quay về, cô gái, cuộc sống tươi đẹp thế hà cớ gì phải nghĩ quẩn chứ!"
Cô gái mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, khuôn mặt của một thiếu niên đẹp trai với một nụ cười tủm tỉm trên môi đang nhìn cô hiện ra.
Thiếu niên có tạo hình kỳ lạ, với một con sư tử hỏa diễm lượn lờ ngồi xổm trên vai phải và một con chim xinh đẹp nằm trên vai trái.
Trên tay hắn đang ôm một con mèo bự màu vỏ quýt.
Chỉ là con mèo bự màu vỏ quýt này đang trợn trắng mắt, tựa như có chút không còn gì để lưu luyến.
Tiêu Trần hớn hở ôm con mèo bự màu vỏ quýt và nói: "Cô gái, cô đâm đầu vào tường mạnh quá, suýt chút nữa đâm chết con mèo của tôi rồi!"
Nhìn Tiêu Trần gầy yếu cô gái mở to hai mắt sợ hãi kêu to: "Chạy mau, chạy mau, ở đây có quái vật."
Rõ ràng là cô gái không nghĩ rằng Tiêu Trần trông có vẻ gầy gò này lại có thể đánh bại con quái vật đầy rẫy con mắt trên khắp cơ thể của nó.
Tiêu Trần vỗ nhẹ lên đầu cô gái mỉm cười, cô gái này rất tốt. Trong tình huống này, thay vì cầu cứu, cô lại kêu mình chạy trốn, cô ấy là một người lương thiện.
Tiêu Trần cười nói: "Có người dạy cô sống lương thiện, nhưng không ai dạy cô cách bảo vệ bản thân. Hôm nay tôi sẽ bảo vệ cô chu toàn."
Tiêu Trần dúi con mèo bự màu vỏ quýt đang trợn trắng mắt vào tay cô gái.
Con mèo bự màu vỏ quýt rất không hài lòng với việc Tiêu Trần sử dụng nó như một cái đệm thịt, nó giơ móng vuốt của mình ra muốn tát vào mặt Tiêu Trần, nhưng vì chân của nó quá ngắn nên không thể với tới, nó bèn không ngừng kêu meo meo.
Cô gái ôm lấy con mèo bự màu vỏ quýt, bộ lông mềm mại và thân hình núc ních của nó xua tan không ít nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Cô gái kéo áo Tiêu Trần, hung hăng lắc đầu: "Cậu đánh không lại gã đâu, chúng ta mau chạy thôi!"
"Ầm!"
Đúng lúc này, không trung bỗng nổ tung, một bóng đen giống như quỷ lao đến.
Tiêu Trần trợn mắt nói: "Cô gái, cô có thể nói tôi không đủ đẹp trai, nhưng cô không thể nói tôi không thể đánh được."
Bóng đen càng ngày càng gần, Tiêu Trần vẫn còn đang khoác lác, hoàn toàn không có ý định ra tay.
Nghe Tiêu Trần khoác lác, nước mắt của cô gái nhanh chóng rơi xuống.
Trông Tiêu Trần khá trẻ trung khiến cô nhớ đến em trai của mình, cô gái bất ngờ chặn trước người Tiêu Trần.
"Cậu chạy đi, mục tiêu của nó là tôi." Mặc cho cô gái đang run lên vì sợ hãi, nhưng cô vẫn chắn trước mặt Tiêu Trần.
Có lẽ vì quá căng thẳng, cô thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến việc tại sao Tiêu Trần lại đột nhiên xuất hiện trong căn phòng riêng kín mít này.
"Cô gái ngốc." Tiêu Trần ôm cô gái ra sau lưng và nhẹ nhàng tung một cú đấm vào không trung trước mặt mình.
Lúc này, bóng đen đột nhiên vọt tới trước mặt Tiêu Trần, ngay dưới nắm đấm của hắn.
Nhìn qua cứ như thể bóng đen tự động đưa tới trước cửa để cho Tiêu Trần đánh vậy.
Nắm đấm của Tiêu Trần tưởng như không có bất kỳ uy lực gì, chỉ chạm nhẹ vào vai bóng đen.
Thế nhưng, một chuyện khiến cho cô gái trợn mắt há mồm bỗng xảy ra, nắm đấm rõ ràng đang vung lên trực tiếp đập bẹp bóng đen khủng bố kia xuống đất.
"Rầm!"
Toàn bộ sàn nhà bị đập vỡ tan tành bởi cú va chạm mạnh.
Không đợi bóng đen đứng dậy, Tiêu Trần đạp xuống liên tục, lực đạo cực lớn khiến cho toàn bộ căn phòng riêng run lên bần bật.
"Làm người không làm, lại đi làm súc sinh."
Tiêu Trần nói, nhưng chân đạp không chút thương tiếc, toàn bộ mặt đất bị hắn giẫm lên nứt toác, toàn thân bóng đen cũng nứt ra, vô cùng thê thảm.
Nhưng toàn thân bóng đen bị giẫm nát rạn nứt, lại không chảy ra một giọt máu nào.
Thay vào đó, những xúc tu mảnh dài màu đỏ xuất hiện trên những vết thương đó, chúng không ngừng vặn vẹo.
Rõ ràng cơ thể bị giẫm đạp nứt toác đang hồi phục rất nhanh.
"Tiểu tử, trâu bò dữ." Tiêu Trần vui vẻ nói, dưới chân càng phát ra sức hơn.
"Oành!"
Toàn bộ mặt đất bị giẫm nát, rất nhiều mảnh vỡ rơi xuống tầng dưới.
Tiêu Trần ôm cô gái và nhảy xuống tầng dưới.
Tầng dưới cũng là phòng riêng, một đám nam nữ đang điên cuồng bay lắc, trên mặt tràn đầy vui sướng.
Thoạt nhìn, đó là những kẻ đang phê cần, ngay cả họ của mình là gì cũng không biết.
Tiếng động lớn khiến cho một nhóm trai gái đang trong cơn mê tỉnh lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận