"Vô liêm sỉ!" Giọng phì phò của Nho Sinh vang lên trong trời đất.
Hắn muốn khống chế hành vi của kiếm tu, tuy nhiên lại phát hiện, mình căn bản không khống chế nổi kiếm tu đã nổi điên.
Hắn có thể cảm nhận được, trong đầu đám người bị mình kí sinh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là máu tươi.
Nhưng mà có tức giận cũng không thay đổi được điều gì, bởi vì hắn chỉ là ký sinh trùng, chỉ có thể dùng thủ đoạn âm tà khống chế sinh linh khác.
"Đi ra."
Nho Sinh nổi trận lôi đình rống lên một tiếng với địa ngục đen tối.
"Đùng!"
Thiên địa nổ mạnh một tiếng, màn chắn màu đen của địa ngục đen tối trong nháy mắt bị xé mở, một bóng đen cao lớn nhảy ra ngoài.
"Bụp! Bụp! Bụp!"
Bóng dáng cao to tát cho ba cái, đã trực tiếp đánh ba kiếm tu nổi điên thành thịt nát.
Thiên địa cuối cùng cũng yên tĩnh, ba người bị đánh thành thịt nát rất nhanh đã bởi vì đặc tính bất tử bất diệt mà khôi phục lại.
Sau khi sống lại, trạng thái lây nhiễm đã biến mất, lại khôi phục lại như lúc trước.
Xem ra độc cương thi của Tiêu Trần vẫn mang tính cực hạn, khi đối phó với mấy thứ bất tử bất diệt, tác dụng cũng không lớn lắm.
Bóng dáng cao to màu đen thả ra thần thức, kết quả phát hiện, Tiêu Trần thế mà lại đã thoát ra khỏi thế giới của mình.
Mấy người Cửu Vĩ Hồ có thể đi ra ngoài, là vì Nho Sinh vốn không để ý đến những con kiến hôi đó, tùy ý để bọn họ lăn lộn trong thế giới đó.
Mà Tiêu Trần lại khác, Nho Sinh đè lượng lớn sức mạnh quy tắc lên trên người hắn, như vậy rồi mà Tiêu Trần còn có thể đi ra ngoài.
"Không nhìn quy tắc, cậu rốt cuộc là ai?" Nho Sinh thanh âm theo cao to thân ảnh trong miệng nhổ ra.
Trời cao mặc chim bay, ra thế giới này, Nho Sinh biết, muốn bắt một cường giả siêu cấp trên Đại Địa Vô Tận là khó khăn cỡ nào.
Nhìn ba kiếm tu bên cạnh, mặc dù không bắt được Tiêu Trần, Nho Sinh vẫn thoả mãn gật đầu.
Lần này dựa vào Oán vực mở ra địa ngục Đại Hắc Ám, thu hoạch thật ra cũng không tệ, tuy rằng chỉ có bốn người, nhưng thực lực đều mạnh mẽ tuyệt đỉnh.
Triệt đi thế giới đỏ sậm, nhìn đầm lầy Vân Mộng bị san bằng, bóng đen bị Nho Sinh ký sinh cười.
"Có pháp chỉ của chủ thượng, hẳn là mi có thể thu thập được bà cô đáng ghét kia rồi nhỉ!"
...
Khi Cửu Vĩ Hồ chuẩn bị chạy vào thế giới đỏ sậm tìm kiếm Tiêu Trần.
Thì cô đã thấy được Tiêu Trần, khiêng cái chân của mình, nhảy cà tưng chui ra.
Không biết hẳn là là nên cười hay cần phải khóc, Cửu Vĩ Hồ lau nước mắt, trên mặt cũng cười tươi như hoa.
"Sao lại như thế?" Cửu Vĩ Hồ cười đỡ Tiêu Trần.
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Có biết nói chuyện không thế? Tôi như vậy gọi là rút lui có chiến lược, chờ tôi nghỉ ngơi dưỡng sức xong, trực tiếp đi xốc hang ổ của hắn ta luôn."
"Ừ ừ ừ, cậu lợi hại." Cửu Vĩ Hồ vui vẻ cười, khó được không già mồm.
Tiêu Trần nhìn Cửu Vĩ Hồ với vẻ mặt kỳ quái: "Sau hồ ly lẳng lơ này lại đổi tính rồi vậy?"
"Đưa nội đan cho tôi." Cửu vĩ nhướng mày.
"Ợ..." Tiêu Trần ợ một cái, phun nội đan bị mình nuốt vào ra.
Đừng thấy dường như nội đan của Cửu Vĩ Hồ không phát huy ra tác dụng gì, thế nhưng Tiêu Trần rất rõ ràng, bởi vì có nội đan hồ hỏa của Cửu Vĩ Hồ, Nho Sinh mới không ký sinh mình lần nữa.
Nếu không sợ rằng mọi chuyện đã bước sang một kết cục khác rồi.
"Hà hà, cảm ơn nhớ!" Tiêu Trần vui vẻ đưa nội đan cho Cửu Vĩ Hồ.
Nhìn nội đan dính đầy nước miếng của Tiêu Trần, măt Cửu Vĩ Hồ xanh lét.
Lúc trước khi hôn con hàng này thì vẫn không cảm giác được gì, giờ sao nhìn kiểu gì cũng thấy ghê tởm vậy nè.
Thế nhưng nội đan là gốc rễ tu hành của mình, dù ghê tởm đến đâu cũng phải lấy nó về.
"Cậu... cậu... cậu lau sạch sẽ nước miếng cho tôi coi." Cửu Vĩ Hồ có chút sạch sẽ ghê tởm đến suýt thì bật khóc.
"Phi, cô lại còn ghét bỏ ông đây nữa à." Tiêu Trần trợn trắng mắt, nói rồi lăn lăn trên quần áo toàn là vết máu của mình.
"A a a!" Cửu Vĩ Hồ suýt chút nữa thì bùng nổ, đi tới đè đầu Tiêu Trần, đoạt lại nội đan của mình.
"Thịch thịch thịch..."
Cửu Vĩ Hồ nhìn vết máu trên nội đan, tức giận phát hoả tại chỗ, ấn thẳng đầu của Tiêu Trần vào trong đất.
Chờ Cửu Vĩ Hồ đánh mình xong, Tiêu Trần mới bò dậy, làm dáng sửa sang lại kiểu tóc.
Nhìn mấy đứa trẻ ở trên đuôi Cửu Vĩ Hồ, tâm trạng của Tiêu Trần đột nhiên trầm trọng.
Những đứa trẻ đó cả đám thần sắc uể oải, hầu như trên mặt đứa nào cũng mang theo vết nước mắt, xem ra là đã khóc rồi.
Cả đám khóc mệt, ngồi đờ đẫn, khiến ai nhìn cũng phải đau lòng không thôi.
Người gần như là chết sạch, phải nghĩ cách đưa những đứa trẻ này về nhà của bọn chúng.
"Cho cô một nhiệm vụ, cô đưa những đứa trẻ này về." Giọng Tiêu Trần nghiêm túc nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận