Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1923: Thuyết minh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Liên quan chim gì đến ông, tôi hỏi anh ấy à, ông trả lời làm ngóe gì." Tiêu Trần lại bắt đầu mỉa mai người khác.
"Cậu đây là cái thái độ gì vậy hả, tôi là nhị thúc của Nguyệt Nguyệt, cậu cũng phải gọi lão tử đây một tiếng nhị thúc." Nhị thúc tức đến nỗi râu quai nón rực thẳng lên.
"Cho ông mặt mũi, chiếm tiện nghi muốn trèo lên cả đầu tôi ngồi luôn rồi." Tiêu Trần vừa nói xong, liền đi lên đè nhị thúc xuống, một chầu vương bát quyền hướng về khuôn mặt mà chào hỏi.
Thế nhưng nhị thúc của Thư Nguyệt Nguyệt lại là Thập Nhị Cảnh hàng thật giá thật, thế mà bây giờ lại bị con gà Tiêu Trần đè xuống đất không thể động đậy được.
"Nhị thúc đúng không, bốp!"
"Giả bộ lão đại đúng không, bốp!"
"Nói tư lịch đúng không, bốp!"
Tiêu Trần vừa đậu xanh rau má, một bên đánh lão gia tử, mọi người thấy vậy thì trợn mắt há mồm.
"Ông mẹ nó hoàn thủ đi!" Nhị thúc Thư Vọng Nguyệt, cũng chính là đoàn trưởng quân đoàn thứ bảy, trên mặt đầy vẻ xem thường nhìn nhị thúc.
Nhị thúc bị đánh đến đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa thì khóc thành tiếng.
Bị Tiêu Trần đè, người khác không biết là cảm giác như thế nào, nhưng ông lại khác, là người trong cuộc nên biết đến rõ ràng rành mạch là cảm giác gì, trên người giống như có một tinh thần đè nặng xuống, căn bản là không thể giãy ra được.
"Đừng đánh nữa." Nhìn thấy nhị thúc bị đến đến máu mũi chảy dài, Thư Nguyệt Nguyệt bị dọa đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lôi kéo góc áo của Tiêu Trần, cẩn thận từng li từng tí nói.
"Lão già ông nói chuyện cho đàng hoàng." Tiêu Trần bò dạy, lại đạp một đạp lên người lão đầu tử, sau đó mời phủi tay cho qua.
Mọi người mặt đầy vẻ sững sờ nhìn Tiêu Trần, trên bàn ăn một mảnh lặng ngắt như tờ, chỉ có Cửu Vĩ Hồ thấy chuyện kỳ quái mà không cảm thấy kỳ lạ, chậm rãi ăn đồ ăn.
"Nhìn tôi làm gì?" Tiêu Trần tức giận trợn trắng mắt "Ăn cơm đi, nhìn tôi có thể no bụng sao?"
"Ăn cơm, ăn cơm..." Thư Vọng Kinh khôi phục lại tinh thần, mời mọi người ăn cơm.
Ăn cơm xong, ba lão đầu tử tiếng tới cùng một chỗ, thần thần bí bí bàn chuyện.
"Lão nhị, nói thế nào?" Thư Vọng Nguyệt nhị thúc mũi chảy máu, cười hỏi.
Bị đánh một trận, nhị thúc thế mà lại không hề tức giận, ngược lại còn giơ ngón trỏ lên, cười ha ha nói: "Lợi hại, tôi căn bản không có chỗ mà hoàn thủ, tuy rằng tôi không dùng toàn lực, nhưng nếu như dùng toàn lực chỉ sợ là cũng không dễ dàng chiếm được tiện nghi."
Lão tam chau mày "Nhưng mà tên đầu to đó thực sự không có tu vi!"
Tên của Tiêu Trần chính là Tiêu đầu to, mặc dù trong miệng mọi người không có nói vậy, nhưng đã ngầm nhận định thành ngàn vạn lần từ lâu.
Đây cũng là chỗ cao minh của Tiêu Trần, lúc đánh nhị thúc, Tiêu Trần nắm chắc lực đạo rất tốt.
Khiến cho nhị thúc không còn đường mà phản kháng, lại không khiến cho bọn hắn cảm thấy rằng không hợp với lẽ thường.
Như vậy khiến cho bọn họ có cảm giác, Tiêu Trần mặc dù không có tu vi, nhưng cũng có thể vật tay với Tư Mã Tinh.
Thư Vọng Kinh lắc đầu: "Công pháp tu hành có ngàn vạn loại, có lẽ chỉ là chúng ta không nhìn ra mà thôi, người có thể giải quyết nguy cơ của vương triều, không thể chỉ biểu hiệu ra đơn giản như vậy, nếu như hắn đã có năng lực như vậy, vậy thì chúng ta vẫn phải giúp đỡ một phen!"
"Trước tiên tiến cử tiểu gia hỏa này lên, sau đó đành phải dựa vào chính thực lực của hắn rồi." Nhị thúc gật gật đầu.
"Đề cử như thế nào, hiện tại mọi người đều đi cả rồi?" Lão tam có chút uể oải nói: "Nhất định phải có tám vị quan lớn nhất phẩm đề cử, cộng thêm Minh Sơ Hạ thì chúng ta cũng chỉ có bốn người.
Thư Vọng Kinh gật gật đầu. "Tôi đương nhiên sẽ có biên pháp, các người đều mang hết gia sản trong nhà ra, tôi tự có cách."
Mặt lão nhị lão tam tối sầm lại, trăm miệng một lời cùng nhau nói: "Nhà chúng ta làm gì có gia sản gì?"
Thư Vọng Kinh cười một tiếng, cũng không bắt buộc, thản nhiên nói. "Đây là nhất vinh cầu cinh, nhất tổn câu tổn, nếu như thể cho Tư Mã Tinh thượng vị, Thư gia chúng ta cũng sẽ không có ngày tốt lành gì, tự các người suy nghĩ đi."
Lão tam lão nhị nghe xong, như một quả bóng bị xịt hơi, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
....
Tiêu Trần trong những năm này đã là một người bình thường quá lâu, hình thành thói quen ngủ nướng.
Ngay khi vừa nằm xuống, Thư Nguyệt Nguyệt đã chạy vào như một bóng ma.
"A! Làm gì vậy?" Tiêu Trần giật mình.
"Tôi... tôi... tôi một mình không ngủ được." Thư Nguyệt Nguyệt xoa xoa góc áo, mặt đỏ bừng.
"Tôi... mẹ nó..." Tiêu Trần cứng họng, "Cậu có thể dè dặt hơn được không?"
Thư Nguyệt Nguyệt càng đỏ mặt hơn, "Dù sao thì chúng ta cũng sẽ kết hôn."
"Ngồi đi." Tiêu Trần bất lực lắc đầu chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Thư Nguyệt Nguyệt vui vẻ nhảy đến bên giường và ngồi xuống.

Bình Luận

0 Thảo luận