Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1985: Ý nghĩa của sự tồn tại của Tiêu Ngưng Ti (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Tiêu Ngưng Ti gật đầu: "Cậu nói đúng, thực lực là đỉnh cao của sự tăng trưởng, nhưng đó là đối với cậu."
Tiêu Trần có chút bối rối, chẳng lẽ chủ có dị vực có cái gì khác thường sao?
"Cậu nên biết phân thân ở dị vực này đến từ đâu." Tiêu Ngưng Ti nhìn Tiêu Trần, ra hiệu cho tên óc heo suy nghĩ thật kỹ
Tiêu Trần kỳ thật không phải óc heo, lập tức tỉnh táo lại: "Phân thân này ở tương lai nhưng là bị đưa vào quá khứ."
Tiêu Ngưng Ti gật đầu: "Đúng vậy, hắn sinh ra ở tương lai, nhưng là sống ở quá khứ. Dòng sông thời gian ghi chéo hỗn loạn về hắn, thậm chí còn có thể không ghi lại được sự tồn tại của hắn. Phân thân này là người có thể bỏ qua xiềng xích."
Nói đến đây, tâm tình Tiêu Ngưng Ti đột nhiên có chút sầu não: "Nếu không phải vì làm cho dòng sông thời gian hỗn loạn, nhân quả khó giải, hắn sẽ không thể tự mình phân giải."
Tiêu Trần lau mồ hôi, loại chuyện này đối với Tiêu Trần có phần ảo diệu và không chân thực.
"Thực ra lúc đầu hắn lựa chọn phân thân ở dị vực, nhưng tên này không phụ sự mong đợi của hắn." Tiêu Ngưng Ti nhẹ nhàng nói thêm.
Tiêu Trần cong môi khinh thường: "Đừng nói mấy chuyện vô bổ kia, nói chuyện chính đi!"
Tiêu Ngưng Ti nhẹ nhàng gõ vào đầu của Tiêu Trần: "Không có kiên nhẫn."
"Mục đích chính của tôi chờ cô ở đây chỉ có một, là cùng cô loại bỏ chủ của dị vực."
"Tại sao tôi phải tin tưởng cô? Muốn dùng mấy câu để lừa dối tôi?" Sự nghi ngờ trong Tiêu Trần nhân tính độc lộ ra.
Tiêu Ngưng Ti không khó chịu, cười nói: "Cậukhông có lựa chọn nào khác, không thể chống lại chủ của dị vực."
"Thêm cô là được?" Tiêu Trần trợn tròn mắt.
"Thêm tôi chí ít có ba phần thắng." Tiêu Ngưng Ti chớp mắt có chút tinh quái.
"Ba phần thắng? Vậy thì tôi đi chết luôn là cao mình nhất." Tiêu Trần trở nên khó chịu.
"Không được." Tiêu Ngưng Ti bất lực lắc đầu: "Lúc đầu, để đảm bảo nhân quả thời gian, hạn chế tối đa ảnh hưởng đến bản thân, sau khi đem phân thân về quá khứ, hắn căn bản không can thiệp, nhưng hắn không ngờ rằng cuối cùng hắn ta sẽ trở thành một cái đuôi to khố vẫy như vậy. "
"Sự tồn tại của tôi là để ngăn chặn tình huống như vậy xảy ra, nhưng thực lực của chủ dị vực quá mạnh, không thể giải quyết được."
Suy nghĩ hồi lâu, Tiêu Trần có chút nhức đầu, ba phần cơ hội chiến thắng thật sự là quá nhỏ.
"Hắn không có người khác chống lưng sao?" Tiêu Trần có chút không muốn từ bỏ.
Tiêu Ngưng Ti lắc đầu: "Tôi không nghĩ vậy, ít nhất tôi biết là không."
Nhìn Tiêu Trần, Tiêu Ngưng Ti tiếp tục: "Thật ra, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Dù không có cơ hội chiến thắng, cậu cũng phải chiến đấu với cuộc chiến này, trừ khi cậu có thể làm được và thờ ơ nhìn tinh không của mình sụp đổ."
Tất nhiên, Tiêu Trần không thể chỉ nhìn tinh không của chính mình biến mất, nơi có gia đình và bạn bè của mình.
"Tôi nên làm gì bây giờ?" Tiêu Trần hỏi.
Tiêu Ngưng Ti suy nghĩ một lúc: "Hãy trở lại tinh không của riêng cậu và chuẩn bị cho chiến tranh."
"Chuyện hàng rào bị chủ của dị vực đột phá là không thể nghịch chuyển được. Mục đích chính của cậu tới dị vực là tìm cách khắc chế trường sinh bất lão. Hiện tại bản thân đã có trường sinh bất lão, cậu có cảm thấy phương pháp khắc chế nào không?"
Lời nói của Tiêu Ngưng Ti khiến đầu Tiêu Trần trở nên nhức hơn.
Với sự giúp đỡ của Tiêu Trần hoàn chỉnh, Tiêu Trần cơ bản đã biết lý do của sự bất tử.
Cái gọi là trường sinh bất lão thực chất là để xây dựng một thế giới hoàn chỉnh và sống động trong thức hải.
Chỉ cần ý thức chủ quan của một người tin rằng một người là trường sinh bất tử, thì thức hải tràn đầy sức sống sẽ liên tục cung cấp cho cơ thể sức mạnh phục hồi.
Dòng tâm thức bí ẩn và huyền bí này là khó nhắm mục tiêu nhất.
Có thể nói là hoàn toàn không có cách nào nhắm vào.
"Thật ra, nếu cậu xuất hiện sớm hơn thì tốt hơn." Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tiêu Trần, Tiêu Ngưng Ti bất lực thở dài.
Tiêu Trần hỏi: "Tại sao?"
Tiêu Ngưng Ti giải thích: "Bởi vì xuất hiện sớm hơn, sức mạnh chủ của dị vực vẫn chưa hình thành một vòng khép kín hoàn mỹ. Khi đó thật thiếu sót."
"Đã mấy thời điểm, tôi đã tới tinh không của cậu, cố gắng tìm cậu, nhưng cho tới hôm nay cậu mới xuất hiện."
"Cô có thể tùy ý ra vào đây?" Tiêu Trần cảm thấy có chút bối rối.
Tiêu Ngưng Ti lắc đầu chỉ vào chiếc trống lớn bên cạnh: "Sự tồn tại của tôi là không thể biết được, tôi chỉ cần đặt một phân thân vào chiếc trống này rồi thả nó ra."
Tiêu Trần vừa nghe xong liền cau mày, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi: "Cô đã từng xâm lấn địa cầu sao?"
Tiêu Trần từng nhìn thấy hình ảnh một bàn tay to trên Địa Cầu, che khuất bầu trời, điên cuồng ấn xuống, kết hợp với bàn tay to lúc trước, Tiêu Trần cảm thấy hai người có quan hệ.

Bình Luận

0 Thảo luận