Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 751: Biển Vạn Sâm (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Khí tức âm lãnh trong không khí không ngừng chui vào trong da Tiêu Trần, khiến hắn nổi da gà toàn thân.
Càng đi vào trong, Tiêu Trần càng kinh ngạc, nơi quỷ quái này âm trầm cực kỳ kinh khủng, rốt cuộc phong ấn thứ quỷ gì?
Một đảo nhỏ đen nhánh, đột ngột xuất hiện ở trong mắt Tiêu Trần.
Từ xa nhìn lại, trên đảo nhỏ, quái thạch chập chùng, bày ra các tư thế kỳ quái, như là đám thần ma đúng trên đấy.
Tiêu Trần dừng hồ lô lại, híp mắt nhìn hắc đảo, một cảm giác hết sức nguy hiểm xông lên đầu.
"Rắc, rắc."
Đột nhiên có tiếng vỡ vụn truyền đến từ trên đảo.
Sau đó một âm thanh u oán vang lên trong đất trời.
"Người đã đến rồi?"
"Người đã đã đến rồi!"
Bốn chữ này cứ như đến từ Cửu U, mang theo từng luồng u oán và băng lãnh, không phân rõ nam nữ.
Theo âm thanh này cất lên, quái thạch màu đen trên hòn đảo nhỏ không ngừng nở ra.
Quái thạch lởm chởm bắt đầu uốn éo, giống như là muốn sống lại.
Ban đêm tại đây đen kịt, biển rộng đen nhánh, đảo nhỏ đen nhánh, chung quanh là bọt biển gầm thét, trên đảo là tảng đá có hình thù quái dị, không khí biến hoá kỳ lạ đến cực điểm.
Từng lượt sóng gợn màu đen, nhộn nhạo lên trên đảo nhỏ, như đứa trẻ nghịch ngợm ném một cục đá lên mặt hồ yên ả.
Nhìn sóng gợn đến gần cực nhanh, trong lòng Tiêu Trần tuôn ra cảm giác nguy cơ cực lớn.
"Cẩn thận." Lưu Tô Minh Nguyệt hô một tiếng.
Ánh huỳnh quang màu xanh biếc bao lại Tiêu Trần thật chặt.
Sóng gợn màu đen đi qua người Tiêu Trần, khí tức băng lãnh âm trầm chí cực bò lên trên thân thể Tiêu Trần.
Tiêu Trần có thể cảm nhận được sinh cơ của mình trôi qua cực nhanh.
Trong nháy mắt, da trên người Tiêu Trần nổi lên nếp nhăn, giống như là đột nhiên già hơn mấy chục tuổi.
May là có ánh huỳnh quang màu xanh biếc, điên cuồng bổ sung sinh cơ chết đi của Tiêu Trần.
Tiêu Trần hơi híp mắt lại, nhìn hòn đảo nhỏ màu đen, trong lòng cực kỳ khó chịu.
"Rốt cuộc trên hòn đảo rách nát này phong ấn đồ chơi gì?"
"Người đã đến rồi!" Lúc này âm thanh sâu xa vang lên lần thứ hai.
"Tới đây, thằng em kia." Tiêu Trần cũng thẳng thắn trả lời một câu, nhìn xem thử đối tượng của âm thanh này có phải là mình hay không.
Lưu Tô Minh Nguyệt đầy đầu vạch đen, thực sự là tính xấu không đổi, lúc này rồi mà còn đùa giỡn thành nghiện.
Quái thạch không ngừng nứt ra, bóng hình triển lộ ra.
Đều là một vài thân thể khô đét, da dẻ đen kịt dán thật chặt vào xương, không thấy rõ mặt mũi của bọn họ.
Chỉ có một mùi thối rữa tanh tưởi phiêu đãng trong không khí ướt mặn.
Chùm ánh sáng xâu xa ở trên đảo sáng lên, con mắt của những bóng hình này lại là màu xanh nhạt.
"Người đã đến rồi!" m thanh u oán quỷ quyệt lần thứ hai vang lên.
Tiêu Trần thoáng thở phào nhẹ nhõm, âm thanh này vang lên tổng cộng ba lần, mỗi lần cách khoảng hai mươi giây.
Nói cách khác âm thanh này cũng không phải nhằm vào mình mà gọi.
Chẳng qua âm thanh này vẫn luôn lặp lại mà thôi.
Tiêu Trần chống cằm, nếu như người mà âm thanh này nhằm vào chính là mình thì mới thật sự kinh khủng.
Tiêu Trần không chỉ một thân ba phần, nhân tính lại chuyển thế đầu thai, nếu đã như vậy mà còn bị người khác tính kế được, vậy thì đúng là chó chết.
Đương nhiên một phe thế lực của cô gái nhỏ nọ không tính, thậm chí sự hiện hữu của bọn họ cũng đã vượt ra khỏi kiến thức của Tiêu Trần.
Lúc này bóng người khô đét trên đảo nọ chậm rãi đi tới Tiêu Trần trên bầu trời.
Chúng nó hành tẩu trong không khí trống rỗng, dưới chân như là có cầu thang vô hình đang nâng thân thể của bọn nó.
Số lượng những bóng hình cũng không phải rất nhiều, chỉ chừng trên dưới ba mươi.
Thân thể cứng còng, hành động chậm chạp, như là động cơ bị gỉ, một mùi thối rữa tanh tưởi đập vào mặt.
Trong lúc lơ đãng, Tiêu Trần nhìn thấy trong mồm những bóng hình này hình như cũng mọc ra răng nanh rất dài.
"Cương thi", trong đầu Tiêu Trần nhảy ra hai chữ này.
Không đúng, Tiêu Trần đã từng gặp được cương thi Tướng Thần như vậy trên Địa Cầu, bề ngoài cũng không có gì khác người thường.
Chẳng lẽ là đẳng cấp không giống nhau, thế nên trạng thái biểu hiện ra cũng có chỗ khác biệt
Lúc này mây đen bao phủ bầu trời tán đi, trăng máu lại bắt đầu chiếu rọi đại địa.
Trăng máu nhô lên cao, tất sẽ có yêu nghiệt hiện thế.
Dưới ánh trăng đỏ thắm, Tiêu Trần phát hiện y phục rách mướp trên người những bóng hình này có chút quen thuộc.
Đang suy nghĩ, Tiêu Trần kịp phản ứng, hẳn là những tu sĩ này tới đây tìm kiếm cơ duyên, nhưng lại không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn lạc.
Lúc này, trên màn trời xa xôi phát ra quang mang chói mắt.
Cửu Vĩ Yêu Hồ và người hộ giới chiến đấu, chắc rằng đã đến hồi gay cấn.
Tiêu Trần biết mình cũng không có quá nhiều thời gian có thể nán lại.
"Đi."
Tiêu Trần vỗ vỗ hồ lô dưới người, hồ lô hóa thành một tia lưu quang, vượt qua những đồ vật hành động chậm chạp, rơi xuống màu đen hòn đảo nhỏ.

Bình Luận

0 Thảo luận