Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 882: Một ngụm đờm

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Nộ khí từ trong cơ thể của Bàn Cổ Tà Tướng tuôn ra.
Lão quái vật Bàn Cổ Tà Tướng này cuối cùng cũng thành công bị Tiêu Trần khiêu khích.
"Ranh con, ta lột da của ngươi."
Bàn Cổ Tà Tướng u ám nói, bàn tay nắm lấy cổ Tiêu Trần, đột nhiên nặng nề đè xuống.
"Ầm!"
Thân ảnh nhỏ bé của Tiêu Trần trực tiếp bị đè xuống đất.
Bụi trên mặt đất, giống như gió mùa thu cuốn đi những chiếc lá, lập tức đung đưa nhộn nhạo.
Những vết nứt như mạng nhện lan ra từ dưới Tiêu Trần, một mực lan đến những nơi không nhìn thấy.
Những tiếng xương cốt vỡ vụn đáng sợ không ngừng vang lên trong khói bụi, ai nghe xong cũng cảm thấy da đầu run lên.
Sau khi bụi mù tan đi, toàn thân Tiêu Trần bị đè xuống đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
Xương cốt toan thân, cơ hồ đều bị đụng nát, đau đớn kịch liệt, khiến cho Tiêu Trần thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh..
"Xoạch!"
Bàn Cổ Tà Tướng hung hăng rũ bỏ lớp đờm đặc trên mi mắt, đôi mắt đỏ rực tràn đầy lửa giận ngập trời.
Mặc dù xương của Tiêu Trần gần như bị gãy, nhưng miệng của hắn vẫn có thể cử động!
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Bàn Cổ Tà Tướng, Tiêu Trần cười gằn nói: "Lão già kia, chuyện nhỏ như vậy mà ngươi cũng tức giận, chẳng phải là một ngụm đờm thôi sao, kích động như vậy."
Bàn Cổ Tà Tướng tức đến gần như mất trí, cái gì gọi là "chỉ là một ngụm đờm thôi".
Bị người khác nhổ một ngụm đờm trên mặt, chỉ sợ cho dù là người nhu nhược nhất cũng có thể xúc động đến mức muốn giết chết đối phương.
"Ầm."
Bàn Cổ Tà Tướng túm tóc Tiêu Trần, cưỡng bức nhấc Tiêu Trần lên khỏi hố lớn.
Tiêu Trần, xương cốt toàn thân gần như bị vỡ nát, khẽ đung đưa trong không khí như một con chạch đã chết.
"Trước tiên gọt ngươi thành gậy, cho vào trong lọ, sau khi Ác Chi Hoa kết Ác Chi Quả, ta sẽ từ từ đến chơi với ngươi."
Nhìn Tiêu Trần, giọng nói ác độc của Bàn Cổ Tà Tướng vang lên, khiến tim mọi người đập loạn xạ.
Làm một bình chứa nhân côn, có lẽ là hình phạt đáng sợ nhất đối với một người trên thế giới này.
"Ha... hả..."
Tiêu Trần trợn trắng mắt, tiếng khạc nhổ lại vang lên trong cổ họng, khiến Bàn Cổ Tà Tướng vô thức che mắt lại.
"Ha ha!"
Tiêu Trần cười ha hả cười nói: "Lão già kia, ngươi đang tức giận, tâm tình thay đổi quá nhiều cũng không tốt!"
Tiêu Trần cười tủm tỉm nói, gian nan giật giật cổ.
Mắt hắn bình tĩnh nhìn về phía thi thể Cữu Vĩ Yêu Hồ.
Nghe những lời của Tiêu Trần, trong lòng Bàn Cổ Tà Tướng có một dự cảm xấu.
Lúc này, Tiêu Trần đột nhiên rống lên với thi thể Cửu Vĩ Yêu Hồ: " Hồ ly lẳng lơ, con mẹ nó đừng giả chết, ta sắp bị biến thành bình chứa nhân côn rồi."
Đôi mắt đỏ tươi của Bàn Cổ Tà Tướng đột nhiên nhíu chặt, hắn nhìn "thi thể" của Cửu Vĩ Yêu Hồ trên mặt đất.
Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Cửu Vĩ Yêu Hồ đã chết, trên khuôn mặt cứng ngắc kia không biết từ lúc nào, khóe miệng khẽ co giật, lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Không khí lúc này cũng cực kỳ vặn vẹo, toàn bộ thế giới hiện thực dường như có chút hư ảo.
"Ầm!"
"Thi thể" của Cửu Vĩ Yêu Hồ lúc này đột nhiên phát nổ, hóa thành một ánh huỳnh quang rồi bay lên không trung.
Đôi mắt của Bàn Cổ Tà Tướng dần trở nên đờ đẫn, những vòng xoáy nhỏ xuất hiện trong con ngươi đỏ tươi.
"Nứt."
Bàn tay của Bàn Cổ Tà Tướng đang nắm tóc của Tiêu Trần vào lúc này vô thức nới lỏng.
Cơ thể Tiêu Trần ngã xuống đất, hắn kêu lên vì đau đớn.
Đúng lúc này, trên không trung xuất hiện một vòng xoáy, từ trong vòng xoáy xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp, đó chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ đã "chết".
Nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ lẽ ra đã chết, ai nấy đều trầm ngâm.
"Bà nó đừng có đứng đần ra đó, nhân lúc tên này trúng huyền thuật, chúng ta mau chuồn đi thôi!"
Tiêu Trần hô lên vài tiếng với đám đông đang choáng váng.
Một làn sương màu xanh lơ lửng trong cơ thể Tiêu Trần, những phần xương gãy trong cơ thể Tiêu Trần bắt đầu lành lại.
Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng đến bên cạnh Tiêu Trần, nhẹ nhàng ôm Tiêu Trần.
Tiêu Trần thấy rằng sắc mặt của nàng rất khó coi, khí tức cũng có chút ít hỗn loạn.
"Bị mất một cái đuôi, ngươi không sao chứ?" Tiêu Trần hỏi.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nở nụ cười lắc đầu: "Không sao, chín đuôi thành tám đuôi, sau một thời gian tu bổ sẽ khôi phục lại."
Tiêu Trần trợn tròn mắt, hắn đã từng nuôi hồ ly.
Mặc dù chỉ có sáu cái đuôi, nhưng sự tình của tộc yêu hồ cũng biết ít nhiều.
Mặc dù chín đuôi và tám đuôi chỉ khác nhau một đuôi, nhưng sức mạnh chênh lệch chính là sự khác biệt giữa trời và đất.
Tiêu Trần đã sống nhiều năm như vậy, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy sự ra đời của Cửu Vĩ Yêu Hồ, thậm chí là nghe nói qua.
Mà yêu hồ trước mặt cũng là Cửu Vĩ đầu tiên mà Cửu Vĩ nhìn thấy.
"Không sao chứ?" Nhìn sắc mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ, Tiêu Trần có chút không các định hỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận