Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2096: Từ Kiến Quân chết trẻ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:24
Nhìn những con trùng nhỏ đầy hàng rào, Hắc Phong hoàn toàn hết chiêu rồi.
Cách duy nhất bây giờ là tổ chức cho mọi người đi chém Chẩm Nguyệt.
Nhưng bây giờ trên địa cầu, ngoài Tiêu Trần, người đang bế quan, còn ai có khả năng này?
Độc Cô Tuyết đặt Hắc Phong trên tay xuống và tiến lên một bước.
Hắc Phong bật khóc chửi bới: "Cô muốn làm gì? Muốn chết thì tìm nơi có phong thủy tốt. Chết ở đây con mẹ nó ai hốt xác cho cô ".
Nhưng Độc Cô Tuyết vẫn không hề lay chuyển.
Hắc Phong bật dậy đập đầu vào bụng Độc Cô Tuyết, lo lắng nói: "Tại sao kiếp trước cô vẫn như thế này, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy..."
Đúng lúc này, một đám mây đen phủ xuống, hơi thở tĩnh mịch cùng bạo ngược tràn ngập giác quan của mọi người.
"Trận đồ mở ra."
Một giọng nói thô ráp vang lên, sau đó một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi đám mây đen.
Thế mà lại là từ Bất Chu Giới tới đây, trực tiếp giết chết thiên đạo địa cầu, Bàn Cổ Tà Tướng chiếm lấy.
"Một mình tôi không đủ, tôi cần người giúp tôi kéo dài một ít thời gian." Bàn Cổ Tà Tướng quay đầu lại nhìn mọi người, sau đó bước ra khỏi đại trận.
Lúc này, Từ Kiến Quân lảo đảo chạy tới, Độc Cô Tuyết đỡ lấy anh ta.
Vì thiêu đốt sinh mệnh nên đôi mắt của Từ Kiến Quân thấm đẫm máu.
Con mắt đỏ tươi cố gắng mở ra, Từ Kiến Quân kịch liệt lắc đầu, giãy ra khỏi tay Độc Cô Tuyết, bước ra khỏi đại trận.
Độc Cô Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, nhấc chân lên.
"Đừng." Lúc này, Hắc Phong chắn trước người Độc Cô Tuyết, gần như rống lên: "Cô là một Ngụy Đế, đi ra ngoài không có tác dụng gì đâu!"
Độc Cô Tuyết không nói tiếng nào, đá bay Hắc Phong, bước ra khỏi đại trận.
Hắc Phong tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng dáng gầy yếu của Độc Cô Tuyết, hít thật sâu một hơi.
Hắn ta không thể nhìn Độc Cô Tuyết chết một mình được, cuối cùng, Hắc Phong cũng bước ra khỏi đại trận.
Bàn Cổ Tà Tướng hơi ngạc nhiên nhìn Hắc Phong, là Thiên Đạo, hắn ta tự nhiên biết Hắc Phong là người có đức hạnh gì.
Hắc Phong không phải là một kẻ xả thân vì nghĩa, ít nhất lúc trước không phải.
"Nhìn cái con mẹ gì, ông đây không thể ra ngoài đi dạo được à!" Hắc Phong trợn mắt heo, nhảy lên vai Độc Cô Tuyết.
Bị mắng, Bàn Cổ Tà Tướng cũng không thèm để ý, chỉ mỉm cười.
Chẩm Nguyệt nhìn thấy đám người già yếu này, nhịn không được bật cười.
Chẩm Nguyệt vươn bàn tay mảnh khảnh ra, một ngọn lửa nhỏ vờn quanh trên những đầu ngón tay, cười nhạo nói: "Các anh cho rằng có thể dùng một thân nhiệt huyết của mình thì có thể vượt qua vô số năm tu hành của tôi sao."
Bàn Cổ Tà Tướng cũng cười theo: "Có lẽ cô không biết, nơi này có một nhân vật tồn tại rất cổ xưa, thậm chí còn lâu hơn, mạnh mẽ hơn cô."
Chẩm Nguyệt nhướng mày kinh ngạc, nhưng mà lúc này cô ta không thể suy nghĩ gì nhiều.
"Giúp tôi kéo dài ít nhất mười giây." Bàn Cổ Tà Tướng hét lớn với Từ Kiến Quân.
Sau đó, cơ thể của Bàn Cổ Tà Tướng vậy mà lại hóa thành cát bụi, phiêu tán đi từng chút một.
Thần hồn câu diệt, rốt cuộc toàn bộ thế giới không còn cảm nhận được khí tức của Bàn Cổ Tà Tướng nữa.
Hắn ta cứ như thế tùy ý tan biến, tan biến vô cùng triệt để.
Mặc dù không biết những lời cuối cùng của Bàn Cổ Tà Tướng có nghĩa là gì, nhưng Từ Kiến Quân chỉ có thể tin tưởng hắn ta.
Từ Kiến Quân lại bắt đầu thiêu đốt sinh mệnh, một thế giới không hoàn chỉnh bao phủ xuống.
Đây là lĩnh vực của anh ta, nhưng bởi vì tiến vào cảnh giới Đại Đế quá trơn tru và qua loa, làm cho cảm ngộ của anh ta chưa đủ, dẫn đến lĩnh vực cũng không trọn vẹn, không đầy đủ.
Kỳ thật, đám người tiến vào cảnh giới Đại Đế sau khi đại đạo tiêu tán trong toàn bộ tinh không đều có nhược điểm này.
Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, Từ Kiến Quân quấn lấy lĩnh vực, đánh thẳng về phía Chẩm Nguyệt.
Chẩm Nguyệt cau mày, tùy ý phất phất tay, ngọn lửa rợp trời kín đất màu sắc rực rỡ mãnh liệt bùng lên.
Ngọn lửa màu sắc rực rỡ va chạm với Từ Kiến Quân, sức mạnh dữ dội của ngọn lửa lập tức cắn nuốt Từ Kiến Quân và lĩnh vực của anh ta.
Vốn dĩ khoảng cách về sức mạnh là rất lớn, cộng thêm việc bản thân bị thương nặng, khi Từ Kiến Quân đối đầu trực tiếp như vậy đã bị đốt lĩnh vực tan vỡ, cơ thể cháy thành than.
Nhưng sự chú ý của Chẩm Nguyệt lại không phải ở trên người anh ta.
Chẩm Nguyệt nhìn về phía xa xa, ngôi sao xanh lam tuyệt đẹp, từ khoảnh khắc Bàn Cổ Tà Tướng tan biến, trên ngôi sao nổi lên một làn sóng vô hình.
Loại chấn động này vậy mà lại khiến cô ta cảm thấy khiếp sợ.
Mấy vị Bát Bộ Chúng còn lại cũng nhận thấy sự chấn động này.
"Có thứ gì đó sắp sống lại rồi. Tốc chiến tốc thắng đi." Thiên Phàm đang giằng co với Ngục Long, lạnh lùng nói, rồi tiếp tục chém chém giết giết với Ngục Long.
Bát Bộ Chúng không hề lưu tình, bắt đầu dùng hết sức mạnh tấn công.

Bình Luận

0 Thảo luận