Lúc này Tiêu Trần đã khôi phục lại hình dáng thiếu niên nhẹ nhàng, cà lơ phất phơ đi đến bên cạnh mấy người họ.
"Đại nhân, đại nhân, chúng tôi sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, coi chúng tôi là rắm mà đánh đi nha!"
Tiêu Trần vừa hiện thân, mấy người khác đã nhao nhao mở miệng cầu xin tha thứ.
Tiêu Trần hớn hở nói: "Tôi có làm gì mấy người đâu, mấy câu kia là lừa mấy người chơi thôi!"
Nghe xong lời Tiêu Trần nói, trên mặt mấy người đó xoắn quẩy một trận, chuyện liên quan đến sống chết không ai dám mạo hiểm làm chuột bạch đầu tiên.
Tiêu Trần đá đá lên mông một người trong đó.
Người nọ hoảng sợ kêu vang thảm thiết, bị đạp ra ngoài một đoạn, khoảng này đã vượt qua bảy bước lâu rồi.
"Ấy, không có việc gì, không có việc gì, tôi không sao." Ngươi kia thanh tỉnh lại, bộ dạng còn vui hơn người bình thường trúng số cả vạn lần.
Tiêu Trần vô tội xòe tay nói: "Cậu xem, tôi thật sự không làm gì nhé."
Tên nhóc bị Tiêu Trần đạp một đạp, sau khi thiên ân vạn tạ thì bỏ chạy nhanh như chớp không còn bóng dáng.
Mấy người kia thấy thật không sự có chuyện gì, dưới áp lực cực lớn của hắc hổ trên bầu trời, rốt cuộc cũng có người đầu tiên bước ra.
"Không sao thật, không sao thật này."
Sáu người ở đó lập tức chạy mất chỉ còn lại một mình Chu Tử Nghĩa, thấy tất cả mọi người đều không sao, cuối cùng Chu Tử Nghĩa cũng thò một chân ra.
Sau bước chân thứ bảy thật không có chuyện gì xảy ra, Chu Tử Nghĩa nhìn Tiêu Trần nhưng cũng không dám nói ra lời hung ác gì, chỉ phủi phủi mông lặn không sủi tăm.
"Á!"
Một tràng tiếng kêu la hoảng sợ thảm thiết truyền đến từ chỗ cách đó không xa, Chu Tử Nghĩa thấy trên đầu mấy tên nhóc phía trước đều có một lỗ máu lớn, đó không phải chính là thuộc hạ của mình à?
Bóng dáng Tiêu Trần cà lơ phất phơ xuất hiện, cười ha ha nói: "Đúng là lừa chúng mày cả thôi!"
"Mày, cái thằng quái vật mày."
Hai mắt Chu Tử Nghĩa đỏ bừng, tra tấn trên tinh thần thật sự khiến cho gã sống không bằng chết, trực tiếp một đao làm thịt có khi còn thống khoái hơn.
"Tao liều mạng với mày."
Chu Tử Nghĩa chó cùng rứt giậu vung nắm đấm lao đến.
"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu."
Tiêu Trần bình tĩnh nhìn nắm đấm của Chu Tử Nghĩa, lẩm bẩm đếm.
"Lần này có khi là thật đấy, đi bảy bước là chết ngắc luôn." Giọng Tiêu Trần ranh mãnh vang lên.
Mặt mũi Chu Tử Nghĩa giàn dụa nước mắt, rất muốn xông tới đánh chết Tiêu Trần, nhưng vẫn không có cam đảm bước nốt bước cuối cùng.
Tiêu Trần vui tươi hớn hở xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên thòng lại một câu:
"Đấy cũng là lừa mày nốt đấy!"
Tiêu Trần đi rồi, Chu Tử Nghĩa hoàn toàn phát điên, cứ nâng một chân lên rồi lại thả xuống, nâng lên rồi lại thả xuống, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
"Thật, giả, thật, giả."
...
Phần lớn người lúc trước trốn ra từ trần nhỏ đều chạy một mạch mất dặm mới dám quay đầu lại, nhìn lên trời.
Cho dù đã chạy xa như vậy, bọn họ cũng không thể thoát khỏi phạm vi vòng xoáy mây đen kia.
Nhưng so với tiểu trấn đang gánh chịu uy áp khổng lồ ở trung tâm vòng xoáy, chút áp lực ở chỗ này bọn họ vẫn có thể thừa nhận được.
Tất cả mọi người đang cảm thận niềm vui sướng sống sót sau tai nạn, nhưng cũng có người thấy nặng nề trong lòng.
Bởi vì trên cơ thể tất cả bọn họ đều xuất hiện một dấu ấn màu đen, không ai hiểu được nó có nghĩa là gì
"Đi nhanh đi, đừng phụ lòng Thanh Không đại sư đã mở đường sống cho chúng ta."
"Đúng thế, lần này xong xuôi nhất định phải đến thiền viện Bảo Long một chuyến, thắp nén hương cho đại sư."
Cả đám mồm năm miệng mười biểu hiện lòng mình, cảm kích hành vi xả thân cứu người cao thượng của Thanh Không đại sư.
Có lẽ bọn họ đã quên, lúc trước khi chạy trốn mình chưa hề nói một câu cảm ơn nào, thậm chí ngay cả một lời chào hỏi cũng không có.
Ở một hướng khác trong tiểu trấn, phần lớn người nhà họ Hồng sau khi trải qua quá trình chạy trốn không ngừng, cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi phạm vi vòng xoáy màu đen.
Hồng Nhật Khánh xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, phạm vi mây đen bao trùm quá lớn, ước chừng chạy khoảng mười dặm mới rời khỏi phạm vi vòng xoáy màu đen.
Hơn nữa, con hắc hổ che khuất bầu trời kia thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Bên cạnh Hồng Nhật Khánh có một cô gái dáng người thướt tha, nhan sắc kiều diễm đi theo.
Người phụ nữ nhìn Hồng Nhật Khánh nói: "Ba, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hồng Nhật Khánh xua tay nói: "Không có việc gì, khi nào rảnh ba sẽ giới thiệu cho con một vị thiếu niên tuấn kiệt."
Nói xong, Hồng Nhật Khánh muốn đi tìm gia chủ bàn bạc, để lại một mình cô gái đứng dậm chân tại chỗ.
Mà ở chỗ cách tiểu trấn xa hơn, lại có một đám người đứng đấy, đúng là mấy người trong hội đấu giá lúc trước.
Bọn họ thấy việc hơi sai sai nên đã lỉnh đi trước một bước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận