Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1264: Chuyến sông

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tiêu Trần nhớ đến đôi chân to đầy lông vừa rồi, quyết định quay lại xem thử.
Tiêu Trần cũng đã không đếm xỉa đến, mặc kệ chân đầy lông lá kia là cái thứ gì, đi nhìn kỹ trước rồi hẵng nói.
Tiêu Trần cấp tốc chạy trường, thế nhưng trên đường, một tình huống kỳ lạ lại xảy ra, linh hồn của Tiêu Trần, xuất hiện ở phía trước mình.
Tình huống giống y hệt Tiêu Trần ở phía sau kia, cách rất xa, thế nhưng động tác không chênh lệch chút nào.
Giống như có hai chiếc gương, đặt ở trước sau Tiêu Trần vậy.
Tiêu Trần đã chạy trong một thời gian dài, thế mà vẫn chưa quay lại nơi mình gặp phải cặp chân đầy lông lá lúc trước kia.
"Xong." Bóng dáng Tiêu Trần dừng lại, nhìn về phía nơi xa.
Không gian xảy ra vấn đề, thậm chí Tiêu Trần còn suy đoán, không gian này có thể bị trận pháp bóp méo thành một cái hình tròn nối liền từ đầu đến cuối.
Mình chạy đến chết, cũng không thể chạy về nơi vừa nãy.
Tiêu Trần không hề chạy, kinh nghiệm nói cho Tiêu Trần biết rằng bây giờ dừng lại là đúng, nếu không chỉ có một kết quả là bị kiệt sức đến chết.
Hiện tại Tiêu Trần cũng đã hiểu, vì sao cặp chân đầy lông lá kia lại cứ đi qua đi lại.
Rất có thể là lâm vào tình huống giống mình, không đi ra ngoài được.
Chân mày của Tiêu Trần nhíu lại thật sâu, Tiêu Trần cũng không sợ quỷ vật yêu dị gì, cũng không sợ tuyệt địa hung sát.
Chỉ sợ cái nơi nhốt người ở bên trong, cả đời đều không đi ra được.
Đi vào nơi này, ngay cả có sức cũng hoàn toàn không sử dụng được, đặc biệt ngột ngạt.
Hơn nữa nếu như thời gian dài, sợ rằng bất luận là người mạnh cỡ nào, tinh thần cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Tiêu Trần bình tĩnh lại, quan sát tình hình xung quanh.
Xung quanh, đều là một loại tình huống như kính.
Như vậy cũng chỉ còn lại có hai phương hướng trên dưới, thân thể của Tiêu Trần nâng cao, bay lên phía trên.
Thế nhưng rất nhanh không gian đã lâm vào tình huống quỷ dị, lại một thân hình Tiêu Trần, xuất hiện bên trên mình.
Tiêu Trần nhanh chóng đảo mắt nhìn dòng sông Nghiệp Hỏa phía dưới, suy tư.
"Dòng sông Nghiệp Hỏa phát sinh chấn động, liệu có khi nào, không gian phía dưới gặp phải một ít biến hóa."
"Thế nhưng nếu quả thật không gian phía dưới xuất hiện biến hóa, có thể đi qua, như vậy thì có nghĩa là, phải đi qua từ giữa dòng sông Nghiệp Hỏa."
"Không nói tới nhiệt độ kinh khủng của nghiệp hỏa, dù là đặc tính của bản thân nghiệp hỏa, e rằng đều sẽ khiến mình tan thành mây khói."
Suy nghĩ hồi lâu Tiêu Trần vẫn quyết định đi thử, cũng không thể chết ở đây được!
Thân hình Tiêu Trần hạ xuống cực kì nhanh chóng.
Trái tim của Tiêu Trần đập thình thịch, cầu nguyện hình ảnh trong gương tuyệt đối đừng xuất hiện, đây chính là con đường cuối cùng.
Nếu như còn bị trận pháp bóp méo, e rằng đời này thực sự cũng chỉ có thể đợi ở chỗ này.
"Phù."
Mặt dòng sông Nghiệp Hỏa đang chảy cuồn cuộn, Tiêu Trần thở ra một hơi thật dài, xem ra bản thân đã đoán đúng, chỉ có không gian phía dưới, không có bị trận pháp bóp méo.
Tiêu Trần tựa vào dòng sông Nghiệp Hỏa, nhìn về phía trước, phát hiện cái gương kia vẫn còn tồn tại.
"Xem ra chỉ có thể tiến vào dòng sông Nghiệp Hỏa mới có thể đi ra nơi đây."
Tiêu Trần cảm nhận được nhiệt độ siêu cao ở xung quanh, nhíu mày, cứ như vậy nhảy xuống, bản thân e rằng trong nháy mắt sẽ biến thành vịt nướng.
Tiêu Trần điều khiển hồ lô, cố gắng gần kề dòng sông Nghiệp Hỏa.
Nhiệt độ cao dữ dội, tóc của Tiêu Trần trong nháy mắt cháy rụi, Lưu Tô Minh Nguyệt bị nóng nhảy loạn.
"Phù." Tiêu Trần ổn định lại tinh thần, duỗi tay ra cầm lên một nắm nghiệp hỏa màu trắng.
Cảm giác cháy kịch liệt, làm cho đầu của Tiêu Trần trong nháy mắt đầy mồ hôi.
Thế nhưng rất nhanh, trên tay của Tiêu Trần lại có thể tỏa ra một chút khí lạnh, bao trùm lên trên da, ngăn cách nhiệt độ của nghiệp hỏa.
Con mắt của Tiêu Trần bỗng nhiên trợn to, "Đây là tình huống quỷ quái gì?"
Tiêu Trần nhìn xuyên qua nghiệp hỏa ở trong lòng bàn tay của mình, thế mà lại phát hiện, trên da xuất hiện từng sợi tơ xanh nhạt nhỏ cực kỳ.
Lưu Tô Minh Nguyệt bị nóng đến mức phát khóc, kéo lỗ tai của Tiêu Trần, "Đại Đế ca ca, nóng quá!"
Tiêu Trần trực tiếp cởi y phục trên người, đưa cho coo nhóc bọc lại tầng tầng lớp lớp.
"Còn có cảm giác nóng không?" Tiêu Trần hỏi.
"Không nóng, không nóng." Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ đáp lời, dùng nắm tay nhỏ mặc quần áo vào.
Tiêu Trần kiểm tra một chút, sau khi chắc chắn cô nhóc kia đã được quấn chặc, trực tiếp cột nút tay áo, treo ở trên cổ mình.
Tiêu Trần nhìn sợi tơ xanh nhạt trên lòng bàn tay này, màu sắc của nó giống hệt tim Thương Lam.
Tiêu Trần suy đoán, có thể là công dụng của tim Thương Lam, tim Thương Lam ở nơi cực hàn, có khả năng chống lại nhiệt độ cao.
"Xem ra trời không tuyệt đường người!" Tiêu Trần vui vẻ tiếp tục quan sát.
Vấn đề nhiệt độ đã giải quyết, vậy tiếp theo sẽ là vấn đề nghiệp lực.

Bình Luận

0 Thảo luận