Hổ đen bắt đầu tấn công, quyết đoán phóng thẳng xuống đại địa.
Nó còn chưa đáp xuống mà mặt đất rung lắc dữ dội, sau đó không chịu nổi nên liên tiếp vỡ vụn.
Nếu đòn tấn công của nó mà đến thật, chỉ sợ là Tinh Long đại lục này sẽ vĩnh viễn chìm xuống đáy biển.
Khóe miệng Bàn Cổ Tà Tướng vẫn nhếch lên thành nụ cười, ung dung pha lẫn đắc ý.
"Ác Thứ."
Bàn Cổ Tà Tướng nhẹ nhàng khoát tay, từng chiếc gai khổng lồ đen nhánh lao lên khỏi mặt đất, chỉ nháy mắt đã đâm xuyên qua cơ thể con hổ.
"Gràoo!"
Hổ đen điên cuồng gào thét giãy giụa, cơ thể dần dần tan biến.
Hổ Phách Thiên Chinh thế mà lại dễ dàng bị hoá giải.
Xem ra, thực lực của Bàn Cổ Tà Tướng dựa vào Ác Quả nên đã đạt đến mức độ khó mà tin nổi.
Trên mặt Bàn Cổ Tà Tướng đầy ý cười, hơi ngoắc ngoắc ngón tay.
Vô số cây leo đen nhánh xuất hiện trên mặt đất, tràn vào hố trời kia.
"Ta đã nói rồi, nơi này do ta định đoạt." Giọng nói của Bàn Cổ Tà Tướng đầy vẻ chế nhạo coi thường.
Dưới hố trời.
Tiêu Trần ma tính đang ôm chặt Tiêu Trần nhân tính. Hắn hơi cúi người, tay phải nhẹ nhàng ấn lên cán đao.
Từng luồng ma khí tiếp tục dập dờn xung quanh, tựa như đang tích tụ sức mạnh.
Tiêu Trần ma tính đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên nhìn đám dây leo đen nhánh đang tràn xuống dưới này.
"Toàn bộ tinh không đều do ta định đoạt." m thanh không chút dao động cảm xúc của hắn vang lên từ đáy hố trời.
"Bang!"
Tiêu Trần ma tính đột nhiên rút trường đao đang cắm trên mặt đất lên.
Một luồng năng lượng bùng nổ quét qua.
Lấy Tiêu Trần ma tính làm trung tâm, sức mạnh vô tận khuếch tán ra ngoài như vũ bão.
Bất kỳ chỗ nào mà nguồn sức mạnh đi qua đều khiến trời long đất lở.
Mà bầu trời lại trực tiếp bị xé toạc, xuất hiện từng lỗ hổng khổng lồ.
Biển khơi dậy lên sóng thần, bao phủ lấy đại địa.
Trong nháy mắt, nguồn năng lượng này đã cuốn sạch toàn bộ Tinh Long đại lục.
Nếu như có người quát sát Bất Chu Giới từ trên cao thì sẽ phát hiện được cảnh tượng kinh khủng này.
Một đại lục to lớn đột nhiên vỡ nát, bị biển khơi vô tận nuốt chửng.
Chẳng qua điều đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau.
Sau khi tàn phá cả một mảnh đại lục, nguồn năng lượng này cũng không hề có ý tứ muốn dừng lại mà có xu hướng lan khắp Bất Chu giới.
Giống như lời Tiêu Trần ma tính đã lẩm bẩm, hắn muốn trực tiếp làm nổ tung thế giới này, giải trừ áp chế.
...
Trên không trung phía xa xôi, Thanh Oanh bất lực, nằm co quắp trong lòng Sở Mộc Tâm.
Bởi vì thiên khung bất ngờ xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ cho nên tất cả đều bị chôn vùi ở đây.
Có lẽ, đấy mới là Vĩnh Dạ thật sự, vạn vật đều quy về hư vô
"Sai rồi, sai rồi...
Nước mắt Thanh Oanh chảy dài, không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ này.
Sở Mộc Tâm ôm chặt lấy Thanh Oanh, vô cùng đau lòng.
Phong Linh Nhi vung tay, từng luồng kiếm khí bảy sắc nhanh chóng phóng ra, ổn định lại không gian đang rung động này.
"Sai cái gì?" Phong Linh Nhi cau mày hỏi.
Cô ta không hề có chút thiện cảm nào với Thanh Oanh. Theo cách Tiêu Trần nói thì đây đúng là một đồng đội heo tiêu chuẩn.
Nếu không phải con hàng ngu ngốc này ra tay, căn bản là chuyện sẽ không phát triển đến nước này.
Thanh Oanh ngây ngốc nhìn lỗ hổng lớn trên bầu trời, lẩm bẩm nói: "Sai rồi, sai rồi, từ ngày đầu tiên thì tôi đã sai rồi."
"Cô nhìn thấy cái gì?" Cửu Vĩ Yêu Hồ biết có lẽ chuyện không xong rồi.
Người này không phải giới linh của Bất Chu giới, cô ta có thể nhìn thấy tương lai của nó.
Có lẽ cô ta đã nhìn thấy gì đó.
"Người đưa bóng đêm vĩnh hằng không phải Bàn Cổ Tà Tướng, mà là người này, người này."
Thanh Oanh chỉ chân trời phía xa, đó chính là vị trí của Tiêu Trần ma tính.
E rằng đây là kết quả mà không một ai nghĩ tới.
...
Nguồn năng lượng kinh khủng vẫn đang không ngừng khuếch tán, khí thế quanh người Tiêu Trần ma tính giống như thuỷ triều, cuồn cuộn dâng lên.
Tiêu Trần ma tính trở tay nhấc trường đao, từ từ đi về phía Bàn Cổ Tà Tướng trong không trung.
"Mi lấy cái gì đánh với ta?
Toàn bộ Bất Chu Giới đều bị năng lượng cuồng bạo của Tiêu Trần phá huỷ
Đại địa khói bốc nghi ngút, nơi giao nhau giữa nước biển và bầu trời xuất hiện vô số vết nứt.
Núi lửa phun trào một lượng dung nham khổng lồ, bao trùm cả đất liền lẫn đại dương. Bất Chu Giới biến thành một quả cầu lửa nóng rực, vô số sinh vật yếu ớt gào thét trong tuyệt vọng...
Tiêu Trần ma tính xách ngược trường đao, mặt không biểu tình nhìn Bàn Cổ Tà Tướng.
Chỉ chớp mắt mà sắc mặt Bàn Cổ Tà Tướng đã biến đổi mất lần, uy thế trên người kẻ này vẫn còn không ngừng tăng lên.
Nếu ban đầu là ánh sáng của đom đóm thì giờ đã biến thành mặt trời đen, phát ra ánh sáng cháy mắt.
Hơn nữa, Bất Chu giới càng đổ vỡ thì cỗ khí thế này càng tăng cao.
Bàn Cổ Tà Tướng che mắt không dám nhìn thẳng vào Tiêu Trần ma tính.
"Mi... Rốt cuộc mi là ai?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận