"Thần trong miệng anh cũng thú vị quá nhỉ, còn cần dùng máu thịt để hiến tế cơ à?" Kiếm Chủ giễu cợt nói.
"Chuyện gì cũng có giá của nó, không phải à?" Dịch Tiên nói xong, trường kiếm trong tay lập tức chém xuống.
Một kiếm khí màu trắng như tuyết lao thẳng tới, kiếm khí cuồn cuộn cuốn lên loạn lưu, trong nháy mắt đã phá hủy chiếc chiến thuyền này, uy lực to lớn quả thực khiến người ta nghe rợn cả người.
Về phần mấy tên xui xẻo đằng sau Dịch Tiên, họ lập tức bị vặn nát không còn sót lại một chút cặn nào.
Chỉ có một chút tinh hoa máu thịt không thể dễ dàng phát giác được bị con thú nhỏ quỷ dị hít vào trong miệng.
"Tôi ngăn chặn hắn ta, cô đi bắt giết con thú kia." Nhìn ra con thú nhỏ kia mới là điểm then chốt, Kiếm Chủ trong chớp mắt đã làm ra đối sách.
Cương Chủ không có phản đối, cả người trong nháy mắt hóa thành ngân quang, biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, kiếm sắt rỉ trong tay Kiếm Chủ run rẩy, kiếm khí màu đỏ sẫm từ dưới chân lan tràn ra, tức khắc tạo nên một kiếm trận khổng lồ bao phủ khắp người Dịch Tiên vào trong đó.
Dịch Tiên vỗ con thú nhỏ trên vai, nó quay đầu nhìn Kiếm Chủ, trong mắt đầy châm chọc.
Sau đó con thú nhỏ nhảy xuống vai của Dịch Tiên, lại có thể nghênh ngang chạy ra khỏi kiếm trận.
Thấy như vậy một màn, vẻ mặt Kiếm Chủ lạnh lùng, tâm trạng không có chút gợn sóng nào. Đã đến cảnh giới này rồi, họ rất không có khả năng bị ngoại giới ảnh hưởng tới.
Tay trái trống không của Kiếm Chủ hơi giơ lên, toàn bộ kiếm trận kịch liệt rung rung.
Sau đó vô số kiếm khí mắt trần cũng có thể thấy được dâng lên trong kiếm trận
Trong nháy mắt sát khí tất hiện, chỉ cần Dịch Tiên hơi có chút động tác, ắt sẽ tác động tới kiếm khí, từ đó kích hoạt kiếm trận vận chuyển.
"Trong số những người giao thủ với tôi, kiếm ý của anh là mạnh nhất." Tại thời khắc này, con ngươi bình tĩnh của Dịch Tiên tràn ngập hưng phấn.
"Anh sử dụng kiếm, tôi cũng sử dụng kiếm, sao chúng ta không sử dụng phương thức của kiếm khách đi giải quyết vấn đề nhỉ?"
"Kiếm khách."
Kiếm Chủ ngẩn người, không biết đã bao lâu rồi mình chưa từng nghe tới cách gọi của thế tục đó.
Thế nhân đều thích gọi bọn họ là kiếm tiên, áo trắng tung bay, ngự kiếm mà đi trông phong lưu thoải mái cỡ nào, so sánh với nhau kiếm khách luôn luôn thiếu một chút mùi vị.
Chỉ có người nắm kiếm, mới có thể được xưng là kiếm khách, mà không phải kiếm tiên.
...
Có nhiều thứ là sẽ không quên được.
Đi tới điểm cuối của thời gian, trong tay nắm giấc mơ ban đầu, thì mới có cảm giác an tâm.
Kiếm Chủ phất tay triệt bỏ kiếm trận, kiếm sắt rỉ trong tay run lên, trường kiếm dính đầy rỉ sét trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ vốn có, một thanh trường kiếm thu thủy.
Thân kiếm không tỳ vết phát sinh âm thanh trong trẻo, đáp lại Kiếm Chủ, Kiếm Chủ có thể cảm nhận được trường kiếm đang vui sướng.
Kiếm Chủ nhắm mắt lại, cả người đắm chìm trong phần vui sướng kia.
Dịch Tiên cũng nhắm hai mắt lại vào lúc này, kiếm ý vô hình đụng chạm trong hư không.
Bọn họ muốn lấy phương thức truyền thống nhất của kiếm khách, để kết thúc trận chiến đấu này.
So kiếm.
Lúc này, tinh quang phai nhạt, trong hư không tất cả quang huy đều tập trung lên thân của hai thanh kiếm.
Hai thanh kiếm bất hủ, đã đâm ra ngoài!
Kiếm mà bọn họ đâm ra, kiếm thế cũng không nhanh lắm, khoảng cách giữa hai người Kiếm Chủ và Dịch Tiên còn rất xa.
Mũi kiếm của bọn họ vẫn chưa tiếp xúc với nhau đã bắt đầu không ngừng biến động, dù di động rất chậm nhưng sự thay đổi của kiếm phong lại cũng rất nhanh.
Bởi vì bọn họ ra chiêu cuối cùng nên tùy tâm mà đi, thế nhưng ở trong mắt của những người khác, một trận chiến này cũng không kịch liệt, cũng chẳng đặc sắc.
Nhưng mà ở bên trong đại trận, những Chủ còn lại trông thấy cảnh này lại đều đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Mặc dù bọn họ không sử dụng kiếm, thế nhưng vạn vật cuối cùng đều quy về cùng một con đường, bọn họ nhìn ra được biến hóa của loại kiếm thuật này đã đến cảnh giới tùy tâm sở dục, chính là cảnh giới cao nhất của thuật rồi.
Nếu đối thủ của Kiếm Chủ không phải Dịch Tiên, mỗi biến hóa mà gã đánh ra đều là kiếm phải giết tất thắng, kiếm của bọn họ cùng người hợp nhất, đây đã là tâm kiếm.
Nhưng mà trên tay chúng Chủ bỗng nhiên thấm ra mồ hôi, họ chợt phát hiện ra biến hóa của Kiếm Chủ.
Kiếm của Kiếm Chủ mặc dù nhìn thì linh hoạt đấy, nhưng thật ra lại vụng về không linh hoạt, ít nhất là không lưu động kỳ ảo như kiếm của Dịch Tiên.
Kiếm của Dịch Tiên, giống như là một trận gió bên ngoài mây trắng.
Trên thân kiếm của Kiếm Chủ như là được gắn chặt một sợi dây không nhìn thấy, giấc mộng của gã, nhà của gã, tình cảm của gã, còn có cô nương gã thích nhất, chính là sợi dây không nhìn thấy ấy.
Chúng Chủ đã đã nhìn ra, giữa hai vạn biến hóa trong nháy mắt đó, kiếm của Dịch Tiên chắc chắn đâm vào cổ họng của Kiếm Chủ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận