Bảy cái phương vị của trận đồ, chậm rãi mọc lên bảy cây cỏ nhỏ.
Những cỏ nhỏ này vừa xuất hiện, phát ra một trận nổ vang, trong lúc đó chập chờn, hình như có trật tự đại đạo bày ra.
"Tiện cho tên tiểu tử thối nhà mi rồi." Lão đầu trái tim đều đang chảy máu.
"Tiểu Lộ, con xem bảy cây Phồn Tinh Lưu Nguyệt này, đừng để cho chúng nó xuất hiện dấu hiệu khô héo." Lão đầu nói đưa một cái bình nhỏ cho Lãnh Tiểu Lộ dặn dò: "Nếu như chúng nó có dấu hiệu khô héo, nhỏ hai giọt chất lỏng trong bình này ở mặt trên lá cây."
Lãnh Tiểu Lộ lau sạch nước mắt, nhận lấy cái chai, gật đầu thật mạnh.
"Ta đi chế thuốc, không thể trì hoãn." Lão đầu đi về phía nhà gỗ nhỏ của mình.
"Cảm ơn sư phụ." Nhìn bóng lưng lão đầu, Lãnh Tiểu Lộ bái thật sâu một cái.
"Tiểu tử ngốc, con và ta là thầy trò, nói cảm ơn cái gì." Lão đầu ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng vui nở hoa.
Toàn bộ trận đồ, lúc này đều bị ánh huỳnh quang bao phủ, từ xa nhìn lại, như Tiên cảnh mỹ lệ trong truyền thuyết.
Về phần Tiêu Trần nhắm mắt lại, chẳng qua là nghỉ ngơi mà thôi.
Ở trong trận đồ này, Tiêu Trần có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể mình đã không hề bong ra từng màng, tim nhảy lên cũng ngày càng có lực.
Chuyện đang theo phát triển phương hướng tốt.
Còn Lãnh Tiểu Lộ thì cầm bình thuốc, không ngừng di chuyển qua lại bảy cây cỏ nhỏ trong góc.
Bản thân căng thẳng, rất sợ có cái gì không ổn.
Tiêu Trần đột nhiên ngửi được khắp nơi một mùi vị khác cực kỳ nhạt trong một mảnh thuốc này.
Tiêu Trần đang nhắm mắt, thình thịch rạo rực, đây là cái loại mùi đặc thù của sinh vật đị vực.
Đúng là thứ âm hồn bất tán, không biết từ lúc nào lại có thể cùng đến nơi này.
Tiêu Trần từ từ mở mắt ra, rất bình tĩnh gọi Lãnh Tiểu Lộ vì căng thẳng mà không ngừng đi qua đi lại.
Nghe được gọi mình Tiêu Trần, Lãnh Tiểu Lộ nhảy lên như mèo nhỏ, tiếp theo nhảy đến bên người Tiêu Trần.
Lãnh Tiểu Lộ vội vã cuống cuồng nhìn Tiêu Trần, khóc nức nở hỏi: "Tiêu Trần ca ca, có phải anh khó chịu chỗ nào hay không, em đi gọi sư phụ ngay."
"Nước." Tiêu Trần yếu ớt đáp lại một chữ.
Lãnh Tiểu Lộ ngẩn ra, lập tức phản ứng kịp, luống cuống tay chân xuất ra một cái ấm nhỏ tinh xảo, nhỏ giọng nói: "Đây là bách hoa mật nhưỡng sư phụ dạy em làm."
"Tôi muốn uống nước suối." Tiêu Trần nói một yêu cầu rất quá đáng.
"Sao?" Lãnh Tiểu Lộ cho là mình nghe lầm.
"Không có nước suối, thì sữa chua cũng được." Tiêu Trần càng nói càng không yên lòng.
"Thế nhưng..." Lãnh Tiểu Lộ có chút nói lắp, nơi này đi đâu tìm nước suối và sữa chua giờ.
Thế nhưng Lãnh Tiểu Lộ lời còn chưa nói hết, đã bị Tiêu Trần cắt đứt: "Không có thì phải đi tìm, nhanh lên một chút."
"Thế nhưng, em muốn nhìn Tiêu Trần ca ca." Lãnh Tiểu Lộ hiếm thấy không có nghe lời nói của Tiêu Trần.
Tiêu Trần liếc mắt: "Tôi không sao, không chết được, mạng tôi giống y như con gián, cậu yên tâm. Được rồi, mang theo Minh Nguyệt ra ngoài chơi một chút, vẫn cứ khóc khóc chít chít, phiền chết đi được."
"Anh mới phiền chết đi được, mỗi lần không chú ý liền biến thành như vậy." Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên ngực của Tiêu Trần nghe lời này lau sạch nước mắt, nhảy dựng lên, đạp loạn lên mũi Tiêu Trần.
"Đi tìm nước cho tôi, ngây ra làm gì?" Nhìn Lãnh Tiểu Lộ ngây ngô bất động, giọng của Tiêu Trần có chút nóng nảy.
Lãnh Tiểu Lộ suy nghĩ ý thức được cái gì, nắm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt, chạy về phía chỗ ở nhà gỗ nhỏ của lão đầu.
Lãnh Tiểu Lộ cùng Lưu Tô Minh Nguyệt rời đi, Tiêu Trần yên tâm hơn.
"Ra đi, con gà kia, còn muốn tránh tới khi nào?" Tiêu Trần lạnh lùng nói với không khí.
"Ha hả..." một hồi tiếng cười sắc bén quái dị vang lên, một bóng người bao phủ trong bóng tối, dâng lên từ trong đất phía trước Tiêu Trần.
"Thật là thú vị, ngươi phát hiện ra ta thế nào?" Đang nói chuyện, bóng tối bao trùm đi đến, bắt đầu dần dần lại gần trận đồ nơi Tiêu Trần ở.
Tiêu Trần không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn trận đồ bị hắc ám ô nhiễm, những thần dược tản ra ánh huỳnh quang, từ từ phai đi.
Thế nhưng thân thể không thể di chuyển, miệng còn có thể không động đậy.
Tiêu Trần vui tươi hớn hở nói: "Cái mùi thúi chết của tụi mi, cách nghìn dặm, ông đây đều có thể ngửi được, buồn nôn cực kỳ."
"Ha ha, xem ra ngũ giác của ngươi rất nhạy bén, ta dùng phương pháp ẩn nấp, cho dù là vị Đại Đế lúc trước kia cũng không có phát hiện, một người sắp chết như mi, còn có thể nhận thấy được sự tồn tại của ta, hoàn toàn đúng là không đơn giản." Bóng đen miệng đầy giễu cợt.
"Hình như mi cũng chẳng khá hơn chút nào." Tiêu Trần chú ý tới vụ khí bóng đen thả ra, so với trước kia nhạt rất nhiều, cũng cười giễu cợt.
"Không thể không thừa nhận, một quyền kia của ngươi nằm ngoài dự đoán của ta, đánh nát hắc ám thiên của ta, tổn thương căn bản của ta, mặc dù bản thân có thân bất tử, ta vẫn còn cần một ít thời gian phục hồi như cũ." Bóng đen cũng không giấu giếm, vui vẻ nói ra tình trạng của mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận