Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 931: Buổi sáng hôm đó

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
Vị đại nhân kia ngồi xổm dưới đại thụ quan sát một đàn kiến đang dọn nhà. Ngài ấy dùng cây gậy nhỏ trong tay để đưa những con kiến lạc trở về đàn.
Lúc đó, thời gian như ngừng lại, tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng thoải mái tự nhiên.
Mấy người biết không? Khoảnh khắc đó, tôi thật sự đã đột phá. Lúc đấy tôi đã kẹt ở Tam cảnh rất lâu mà vẫn chưa tìm được cách đột phá.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, không hiểu sao tôi lại nước chảy thành sông, không xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào mà đột phá."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, chỉ nhìn một cái mà có thể đột phá, đúng là khiến người ta không cách nào tưởng tượng được mà.
"Có lẽ động tĩnh lúc đột phá của tôi đã làm phiền vị đại nhân kia. Cho nên ngài ấy nhẹ nhàng đứng lên, mỉm cười với tôi và sư phụ, rồi phất phất tay.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên gương mặt ngài ấy, Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một hình ảnh nào thần thánh như vậy.
Thật ra lúc đấy tôi không biết thiếu niên cực kỳ xinh đẹp trước mặt mình là vị đại nhân kia đâu. Nhưng hình như sư phụ tôi lại biết rõ, nên ông ấy mới giàn dụ nước mắt, vẻ mặt rất hốt hoảng.
Buổi sáng tốt lành nhé!
Vị đại nhân kia vẫy tay chào tôi và sư phụ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một đại nhân vật như ngài ấy mà lại dễ gần đến vậy.
Sư phụ kéo tôi quỳ rạp trên mặt đất. Khi đó tôi còn rất trẻ, tính tình ương bướng nên nhất quyết không chịu làm theo. Nhưng sư phụ đã ấn đầu tôi, hung hăng dập xuống ba cái.
Ông ấy không chỉ ép tôi, mà chính bản thân cũng không ngừng dập đầu, liên tục nói một câu: cám ơn Đại Đế đã thành toàn.
Cho đến tận lúc đó, ta mới nhận ra thiếu niên trước mặt là ai."
Lúc Trương Đại Pháo nói đến đây thì đột nhiên dừng lại.
"Sau đó thì sao?" Mọi người sốt ruột hỏi.
"Không có sau đó nữa. Vị đại nhân kia vốn muốn tới đỡ sư phụ tôi dậy, nhưng hai tùy tùng đi theo lại bất ngờ ôm chặt lấy ngài ấy, nhanh chóng biến mất không còn chút dấu vết nào.
Có người hâm mộ nói: "y yo, đáng tiếc ghê, nếu anh có thể ở cùng vị đại nhân kia lâu hơn một tí, có khi sẽ ngộ ra nhiều thứ hơn cũng nên."
Nhưng Trương Đại Pháo lại lắc đầu, cười nói: "Tôi đã nhận được nhiều lắm rồi, mỗi khi phập phồng bất an tôi sẽ nhớ lại cảnh tượng buổi sáng hôm đó. Tôi liền biết mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."
"Ôi ôi ôi, mọi người nhìn xem, ai đến rồi kìa."
Cả đám đang mải hóng chuyện thì đột nhiên có người chỉ tay về phía xa, hét toáng lên.
Từ phía xa có một hư ảnh Bát Quái khổng lồ đang dùng tốc độ bàn thờ lao đến, chỉ trong nháy mắt đã đến bên cạnh gian nhà tranh.
Một thiếu niên mặc vải thô áo gai bước ra từ hư ảnh bát quái, trên mặt là nụ cười xán lạn.
"Ồ, đây không phải là kẻ lần trước đã đến đây à? Hình như là người đến từ Xuân Thu đại thế giới." Có người nhanh chóng nhận ra thân phận của thiếu niên.
"Xuân Thu đại thế giới?" Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Đại thế giới này trước giờ vẫn luôn thần thần bí bí, tuy không có nhiều động tác, người đi ra ngoài cũng khá ít nhưng chỉ cần có nhân vật xuất hiện thì đều là cao thủ hàng đầu.
"Có ai đi ra từ Xuân Thu đại thế giới không nhỉ, đến nói chuyện phiếm tí đi." Ai đó vươn cổ gào thét.
Vốn chỉ tính hô lên cho vui thôi, nhưng không ngờ có người vui vẻ chạy đến thật.
"Tôi nè, tôi nè, tôi nè." Trong đám người bỗng có một cô gái trẻ trung xinh đẹp nhảy cẫng lên.
Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lúc lên lúc xuống giữa một đám đàn ông cao to lực lưỡng.
"Cô là ai? Sao chưa thấy mặt bao giờ nhỉ?" Mọi người nghi ngờ nhìn cô gái.
"Anh quản tôi là ai làm gì chứ, chỉ cần biết tôi đến từ Xuân Thu đại thế giới là được rồi." Cô gái ngẩng đầu, ngay cả mấy nốt tàn nhang trên chóp mũi cũng có vẻ đầy kiêu ngạo.
"Tôi cũng nói mình đến từ Thương Long đại thế giới đây này."
"Đúng đấy, tôi nói tôi đến từ Thu Hồng đại thế giới, chư vị có ý kiến gì không nhở?"
"Không có, không có." Đám đông ồn ào hùa theo.
Thật ra cũng chẳng ai có ác ý, chỉ muốn trêu đùa cô bé này thôi.
"Hứ!" Đôi mắt to tròn của cô gái đảo quanh, bộ dáng vô cùng tinh quái.
"Nếu tôi có thể chứng minh mình đến từ Xuân Thu đại thế giới, các người có thể giúp tôi một việc không?"
"Tôi nhổ vào!" Có người phũ ngay tại chỗ:
"Cô chứng minh được thì sao? Liên quan quái gì đến bọn tôi chứ? Cho dù có có chứng minh mình đến từ Tu La đại thế giới thì cũng chẳng có sợi lông nào liên quan đến tụi này. Còn muốn bọn tôi hỗ trợ à?"
Cô gái hơi tức giận nói: "Tôi cũng kêu mấy anh làm việc không công đâu."
"Cô nói đi, chúng tôi sẽ tự phán đoán." Vẫn có người thương hương tiếc ngọc, nói:
"Nói xem việc cô cần bọn tôi giúp là gì trước đã."
"Giúp tôi luyện chế một vật. Vật này rất phức tạp, cần sự hợp tác của nhiều luyện khí sư thì mới được. Các anh có dám nhận công việc này không?" Cô gái nhìn đám đông đầy vẻ khiêu khích.

Bình Luận

0 Thảo luận