"Tiêu Trần ca ca, còn anh thì sao?" Lưu Tô Minh Nguyệt nói xong, nhìn Tiêu Trần đầy mong đợi.
"Anh ấy à!" Tiêu Trần lại nghĩ tới Cửu Vĩ Hồ, có chút đắng chát cười nói.
"Anh đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho em." Tiêu Trần mỉm cười, nháy mắt.
"Thật sao?" Lưu Tô Minh Nguyệt không thấy sự đắng chát đó, vui vẻ nhảy dựng lên.
Tiêu Trần cẩn thận từng li từng tí lấy tiểu hồ ly đang ngủ say ra khỏi ngực mình.
"Đáng yêu quá!" Lưu Tô Minh Nguyệt tiến đến trước mặt Tiêu Trần, nhìn tiểu hồ ly đang duỗi mình, trong mắt đầy sao nhỏ.
Tiêu Trần đặt tiểu hồ ly vào lòng bàn tay Lưu Tô Minh Nguyệt: "Đứa nhỏ sau này sẽ giao cho em chăm sóc, đừng lơ là bất cẩn đấy!"
"Dạ, Tiêu Trần ca ca cứ yên tâm." Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ dụi mặt vào tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly vốn luôn không gần gũi với người lạ, vậy mà lại không cự tuyệt Lưu Tô Minh Nguyệt, điều này càng khiến Tiêu Trần yên tâm.
Thân phận Sơn Thần của Lưu Tô Minh Nguyệt có lực tương tác tự nhiên với tất cả các sơn tinh yêu quái trên thế gian.
Lý do vì sao Tiêu Trần lại giao tiểu hồ ly cho Lưu Tô Minh Nguyệt.
Thứ nhất, là vì thời gian tới hắn sẽ rất bận rộn, không có thời gian chăm sóc cô ta chu đáo.
Thứ hai, Lưu Tô Minh Nguyệt với tư cách là một vị Sơn Thần, sẽ giúp ích rất nhiều cho tiểu hồ ly.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Tiêu Trần có chút sợ khi mình nhìn thấy tiểu hồ ly thì sẽ nghĩ đến Cửu Vĩ Hồ.
"A Công có ở đây không?" Tiêu Trần vừa hỏi vừa nhìn Lục Liễu đầy vẻ khinh thường ở bên cạnh.
"Có!" Lục Liễu đảo con mắt màu xanh lá: "Cậu đến đây hẳn là không có việc gì tốt."
Khe núi bên cạnh dòng suối nhỏ, một ông lão tóc bạc phơ đang híp mắt tựa vào một tảng đá lớn phơi mình dưới nắng.
"Điều gì đến sẽ phải đến."
Ông lão mở mắt nhìn bầu trời trong mắt đầy bi thương.
"A Công, A Công, Tiêu Trần ca ca đến rồi, Tiêu Trần ca ca đến rồi!"
Lưu Tô Minh Nguyệt kéo Tiêu Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì phấn khích.
Nhìn thấy Lưu Tô Minh Nguyệt, ông lão sửa sang lại tâm tình, trên mặt tràn đầy nụ cười.
"Chậm một chút, chậm một chút, đừng để bị ngã."
Ông lão nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt với đôi mắt đầy sủng nịch.
"A Công." Nhìn thấy ông lão, Tiêu Trần cung kính chào.
Nhìn về phía Tiêu Trần, vẻ mặt của ông lão tràn đầy vui mừng: "Trưởng thành rồi, ngồi xuống đi, đừng đứng đó nữa."
"A Công, lần này tôi đến đây để bàn bạc một chuyện." Sau khi ngồi xuống, Tiêu Trần cũng không nói nhảm, nói thẳng mục đích chuyến thăm của mình.
Tiêu Trần nói xong, lại nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt bên cạnh, suy nghĩ tìm lý do để cho Lưu Tô Minh Nguyệt tránh đi.
Điều Tiêu Trần không muốn nhất trong trận chiến này là làm liên lụy đến Lưu Tô Minh Nguyệt, đây là tư tâm của Tiêu Trần.
A Công lắc đầu: "Không sao đâu, cứ để Minh Nguyệt nghe đi, dù sao trăm triệu sơn quỷ Bất Quy Sơn cũng do Minh Nguyệt thống lĩnh."
Nghe giọng điệu này, A Công đã biết mục đích đến đây của Tiêu Trần.
"Trong Bất Quy Sơn có vô số sơn quỷ, đa số đều là những kẻ cương quyết bướng bỉnh, muốn thuần phục chúng phải mất rất nhiều thời gian."
A Công vừa nói vừa rót cho Tiêu Trần một chén trà.
"Cậu không có nhiều thời gian lãng phí ở đây như vậy, Minh Nguyệt là Sơn Thần chính thống, thống lĩnh bọn chúng sẽ thuận tiện hơn nhiều."
Tiêu Trần nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt đang chia thức ăn với tiểu hồ ly bên cạnh, mở miệng, muốn nói lại thôi.
A Công xua xua tay nói: "Một khi chiến tranh nổ ra, sẽ không có một người nào may mắn thoát khỏi. Minh Nguyệt đã trưởng thành rồi, có thể giúp cậu rất nhiều."
Nghe A Công nói về mình, Lưu Tô Minh Nguyệt kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Hừ hừ, đúng vậy á."
Tiêu Trần mỉm cười, nhịn không được xoa xoa cái đầu nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ đến mức híp mắt lại.
Thấy hai người đùa giỡn nhau, A Công cười gật đầu, tiếp tục nói: "Bây giờ trong Bất Quy Sơn, ngoại trừ những người già yếu, số người có thể xuất chiến khoảng chừng một tỷ."
"Nhiều thế cơ à." Con số này quả thực hoàn toàn vượt quá dự kiến của Tiêu Trần.
A Công gật đầu, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: "Số lượng mặc dù rất nhiều, nhưng chủ yếu là lính mất chỉ huy. Chiến tranh không phải là ẩu đả đầu đường xó chợ, nếu không bắt đầu huấn luyện, không cơ cấu tổ chức thì cũng vô dụng thôi."
Tiêu Trần gật đầu, đây là một vấn đề lớn.
Quy mô của một cuộc chiến giữa hai hư không sẽ ngoài sức tưởng tượng, khả năng của các cá nhân sẽ bị áp chế đến mức cực hạn, chỉ có sắt thép nước lũ mới là mấu chốt giành chiến thắng trong cuộc chiến.
"Tiểu Trần không phải lo lắng về việc huấn luyện binh lính trong Bất Quy Sơn. Điều tôi lo lắng chính là làm sao Tiểu Trần cậu có thể khiến bọn họ tin phục và khiến bọn họ tự nguyện gia nhập quân đội."
Lời nói của A Công đánh thẳng vào chỗ đau của Tiêu Trần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận