Nhưng những khác biệt nhỏ nhoi này đều là chợt lóe lên, nếu không phải là ánh mắt của Tiêu Trần vô cùng tốt thì căn bản không phát hiện được.
Lão thái bà cười híp mắt nói: "Việc này các người không cần phải để ý đến, tôi sẽ nói rõ với nhà họ Trương."
"Cái này-" quan sai dẫn đầu có chút khó xử.
"Không có việc gì, trở về đi, thực sự không được thì tôi đến chỗ bệ hạ một chuyến, sẽ không để cho các người chịu khổ sở." Lão thái bà ngày càng ôn hòa.
Người xem náo nhiệt xung quanh cũng có chút kinh ngạc, giống như chưa thấy qua Vô Chỉ Cảnh có tính khí tốt như vậy.
"Dạ được rồi!" Rốt cuộc kẻ dẫn đầu vẫn không có biện pháp nào, mang người nhanh chóng rời khỏi đó.
"Tiểu tử kia không sao chứ." Vẻ mặt lão thái bà tươi cười hỏi.
Tiêu Trần ngoài cười nhưng trong không cười lắc đầu, xoay người đi vào trong đại sảnh.
Rất nhanh chị gái tiếp tân kia đã dẫn lão thái bà và Tiêu Trần đi ra một nhã gian u tĩnh phía sau.
Một nữ tử cả người mặc trường sam màu đỏ, nhìn qua chừng ba mươi tuổi đang pha trà.
Mặc dù cô gái này không quá đẹp, nhưng lại đoan trang mạnh mẽ dị thường, hơn nữa trên người có một loại khí chất không nói ra được, khiến người ta liếc mắt sẽ cảm thấy nàng ta là người ôn nhu, một hiền thê lương mẫu.
"Phượng Hà đại nhân." Lão thái bà nở nụ cười nghênh đón.
"Nhan đại nhân, đã lâu không gặp." Nữ tử được gọi là Phượng Hà đứng dậy đón chào.
Sau đó lão thái bà lại giới thiệu Tiêu Trần.
Phượng Hà vừa nhìn thấy Tiêu Trần liền sửng sốt một chút.
Tiếp đó nhìn chằm chằm mặt của Tiêu Trần thật lâu, nhìn đến mức Tiêu Trần da mặt đã chết cũng có chút ngượng ngùng.
"Cô, cô không nên xằng bậy, tôi là nam tử đàng hoàng, cô không nên nghĩ trâu già gặm cỏ non!"
Phượng Hà che miệng nở nụ cười, "Tuy giống nhau như đúc, nhưng cậu không phải hắn, hắn không thích nói chuyện."
Tiêu Trần có chút bất ngờ, dung mạo rất giống, lại không thích nói chuyện, vậy cũng chỉ có đại ma đầu mà thôi, lẽ nào hàng này có một chân với đại ma đầu?
Sau một hồi tám nhảm, chính thức vào chủ đề.
Sau khi lão thái bà nói ra ý đồ bản thân đến đây, Phượng Hà có chút khó xử.
Bởi vì Tiêu Trần căn bản không có chân nguyên, điều này có nghĩa căn bản là Tiêu Trần không có cách nào sống sót trong hư không.
Nếu như thương thuyền xảy ra vấn đề gì, Tiêu Trần rơi vào hư không thì tuyệt đối là kết cục chắc chắn phải chết.
Trước kia gặp phải tình huống này thì Phượng Hà sẽ trực tiếp từ chối là được, nhưng người tới lại là lão tổ nhà họ Nhan, cái này cũng có chút khó nói.
Tổ tiên đời thứ nhất nhà họ Nhan là chị em ruột với người sáng lập hiệu buôn Vạn Vĩnh, chỉ là sau này lại đi lên con đường khác nhau mà thôi.
Tuy thời gian trôi qua đã lâu, nhưng dù nói như thế nào thì máu mủ tình thâm, chủ nhân hiệu buôn Vạn Vĩnh vẫn có quan hệ máu mủ với nhà họ Nhan.
"Nếu để cho tiểu tử kia đi vào hư không, thật sự là đang dùng tính mạng của hắn để chơi đùa." Phượng Hà có hơi khó xử nói.
"Không cần phải xen vào việc tôi sống hay chết, tôi chết cũng không trách ai đâu." Tiêu Trần cười híp mắt nói.
Phượng Hà lắc đầu: "Người sáng lập hiệu buôn Vạn Vĩnh tôi từng định ra một quy tắc, đó chính là mạng người quan trọng hơn kiếm tiền bất cứ lúc nào."
"Đã nhiều năm như vậy, Hiệu buôn Vạn Vĩnh chúng tôi vẫn luôn tuân theo quy tắc này và chưa bao giờ có ngoại lệ."
Tiêu Trần gật đầu, đầu năm nay người có đạo đức trong làm ăn như thế thật sự không nhiều.
Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Trần nói: "Nhưng tôi nhất định phải lên thuyền buôn."
Thái độ cua Tiêu Trần rất cứng rắn, thậm chí có một chút hung hăng.
Phượng Hà cười dịu dàng: "Thế nhưng cậu không đáp ứng được yêu cầu lên thuyền."
"Phượng Hà đại nhân." Lúc này lão thái bà cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi và Tư Đình không gặp nhau mấy ngày rồi, người một nhà nên họp mặt thường xuyên. "
Nhan Tư Đình, chủ hiệu buôn Vạn Vĩnh hiện nay.
Phượng Hà thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, có đôi khi mối quan hệ ân tình thực sự khiến người ta nhức đầu không thôi.
"Quy tắt không thể phá." Phượng Hà lắc đầu, giọng nói cứng rắn hơi chút: "Không có sức mạnh của cảnh giới Nhân Diệt, cho dù là lão bản thì cũng không đồng ý."
Lão thái bà bất đắc dĩ lắc đầu, suy nghĩ một chút nói.
"Trung hòa chút thì sao, các cô để cho tiểu tử kia lên thuyền, tôi sẽ vì tiểu gia hỏa này chế tạo riêng một kiện pháp khí cho dù rơi vào hư không cũng có thể để cho hắn tạm thời sống sót, cô thấy thế nào?"
Phượng Hà có chút không rõ, vì sao lão tổ nhà họ Nhan lại phải để cho Tiêu Trần lên thuyền.
Thế nhưng lời lão tổ nhà họ Nhan nói, cũng là một cách.
Nếu quả thật rơi vào hư không, có pháp khí bảo vệ, ít nhất có thể duy trì cho đến khi người hiệu buôn đi cứu người.
Phượng Hà bất đắc dĩ thở dài, đời này lão tổ nhà họ Nhan chỉ mở miệng nhờ hiệu buôn Vạn Vĩnh một lần, nếu như không đáp ứng nữa, e rằng thật sự có chút không nói được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận