Trong Bảo Thuyền, chỗ nào cũng thấy thi thể ngổn ngang, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Trong đám thi thể này có cả cụ già, trẻ nhỏ, phụ nữ có thai... quan trọng nhất là hầu như những người này đều là dân thường không hề tu luyện.
Cách chết của hầu hết bọn họ đều giống người đàn ông mặc long bào, sinh cơ trên người bị hút sạch khiến thi thể trở nên khô quắt đến cùng cực.
Một Bảo Thuyền lớn như vậy, sợ rằng nếu như toàn bộ đều là người thường thì số lượng sẽ không dưới ngàn vạn.
Đây đúng là địa ngục nhân gian hàng thật giá thật.
Tương Tư che kín miệng, cô gái hiền lành này bất ngờ phải đối diện với cảnh luyện ngục trần gian mà nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Ọe."
Lúc này, rất nhiều âm thanh nôn khan liên tục vang lên.
Từ Kiến Quân bị Tiêu Trần đẩy bay lúc trước không biết đã đi vào đây từ bao giờ, còn dắt theo vài thành viên của Mạng Nhện.
"Chuyện gì vậy trời?"
Khuôn mặt Từ Kiến Quân trắng bệch, tuy anh ta tu ma đạo nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không chịu nổi.
Mấy thanh niên trẻ kia lại càng không chịu nổi cảnh này, nôn hết cả mật xanh mật vàng.
Tiêu Trần ma tính không nói câu nào, dưới chân dập dờn ngọn lửa đen.
Ngọn lửa đen như một cơn gió lốc, chỉ nháy mắt đã cuốn sạch toàn bộ nơi này.
Tiêu Trần ma tính mang mọi người rời khỏi Bảo Thuyền.
Nhìn vào ngọn lửa đen ngập trời kia, đám người ở đây không những nóng chút nào mà còn cảm thấy rét run cả người.
Từng đợt quỷ gào thê lương truyền ra từ ngọn lửa đen.
Oán khí khổng lồ cùng Bảo Thuyền bị thiêu đốt sạch sẽ, không còn lại một mảnh vụn.
Sắc mặt những người tận mắt chứng kiến đều cực kỳ khó coi. Nếu như không có ngọn lửa đen này, không biết oán khí khổng lồ cùng núi thây biển máu này sẽ sản sinh ra thứ quái vật gì.
"Cao thủ đại ca, rốt cuộc thì chuyện này là như nào vậy?"
Thanh niên chất phác thật sự không nhịn được, sắc mặt trắng bệch hỏi.
"Tất cả nhanh chóng rời khỏi địa giới Trường Bạch sơn, tôi muốn phong ấn chỗ này lại."
Tiêu Trần ma tính không trả lời, trực tiếp ra lệnh cho bọn họ.
Tiêu Trần ma tính giơ bàn tay phải nhợt nhạt của mình lên cao, sau đó đột ngột siết chặt lại
"Thập Phương Ác Lai."
Vô số bức tường đen cực lớn rơi xuống từ hư không.
Áp lực kinh khủng khiến cho mặt đất không ngừng nứt toác, những ngọn núi lớn chung quanh cũng liên tiếp sụp đổ.
"Đi mau."
Từ Kiến Quân nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Tiêu Trần ma tính thì lập tức đưa ra quyết định, mang theo thủ hạ cong đít chạy khỏi Trường Bạch sơn.
"Rầm, rầm, rầm "
Tiếng động trời rung đất chuyển vang lên trên đại địa.
Tám bức tường giam đen nhánh rơi xuống mặt đất, khoanh vùng toàn bộ phạm vi trăm dặm xung quanh lại.
Trên mỗi mặt tường đen đều xuất hiện một đầu quỷ to lớn dữ tợn, chúng nhìn chằm chằm vào mặt đất xung quanh, ánh mắt cực kỳ thô bạo.
"Phong ấn."
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng thu tay lại, mấy đầu quỷ khổng lồ lập tức há cái miệng to như chậu máu của chúng, bắt đầu phun ra một lượn hắc khí cực lớn.
Hắc khí xông thẳng lên tận trời, bao phủ màn trời trong phạm vi trăm dặm.
Tiêu Trần ma tính chợt rời khỏi mặt đất, tới gần không gian bị phong ấn.
Hắn không phá vỡ thông đạo mà chỉ là phong ấn không gian trăm dặm xung quanh nó mà thôi.
Sau này, cho dù có thứ đồ chơi gì mò ra khỏi thông đạo thì chúng cũng không thể phá vỡ phong ấn, đi gieo rắc tai họa cho nhân gian.
Tiêu Trần đứng giữa không trung vung tay lên rồi nhẹ nhàng đè xuống, không khí chợt xuất hiện những làn sóng dao động như ẩn như hiện. Hắn vừa nhấc chân, bóng dáng đã lập tức biến mất giữa thiên địa.
...
m thanh cuồng phong lạnh lẽo kèm theo sóng biển cuồn cuộn rơi vào trong tai Tiêu Trần ma tính.
Hắn bay lên không trung rồi bất ngờ xuất hiện phía cuối Vạn Sâm Hải ở Bất Chu giới.
Phía dưới là biển rộng vô tận, bên trên mặt biển lại có một vòng xoáy khổng lồ.
Xem ra đây chính là lối ra vào của thông đạo này.
"Lực lượng áp chế mạnh thật đấy."
Tiêu Trần ma tính cảm nhận được sức mạnh áp chế kinh khủng của mảnh thiên địa này, nó vậy mà lại có thể cưỡng chế, đè ép thực lực của Tiêu Trần ma tính giảm xuống tận Vô Chỉ Cảnh.
"Công tử."
Sắc mặt Tương Tư tái nhợt, có vẻ như cô cũng bị áp chế rất nghiêm trọng.
Cơ thể Tương Tư vốn đã gầy yếu, bây giờ nhìn lại càng tội nghiệp hơn.
Tiêu Trần ma tính nhìn màn trời ảm đạm, trong đầu đang nghĩ xem có nên giải trừ sức mạnh áp chế của thế giới này bằng cách trực tiếp căng nứt nó luôn không.
Nhưng đúng vào lúc này, phía xa lại có một Bảo Thuyền cực lớn đang vượt sóng mà đến.
Thể tích Bảo Thuyền này không nhỏ hơn cái đã xuất hiện ở Địa Cầu lúc nãy là bao.
Bảo Thuyền mở hết tốc lực, nháy mắt đã đến khu vực gần đó.
Tiêu Trần ma tính nhíu mày, bởi vì hắn cảm nhận được ác ý ngập trời trên Bảo Thuyền kia.
Cỗ ác ý khổng lồ này đúng là ngay cả hắn cũng ít được thấy trong đời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận