Ý thức của bóng dáng cao to rất thuận lợi tiến vào trong thức hải của Tiêu Trần.
Thế nhưng nó lại đi vào địa ngục thật sự.
Nơi này là một vùng biển rộng, chân chính vô biên vô hạn.
Mà nó giống như một con tôm nhỏ, ngồi một hòn đảo hoang, xung quanh là nước biển đen bình tĩnh, kêu trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng hay.
Nó chưa bao giờ gặp qua thức hải như vậy, cho dù là thức hải của đại năng Thần Đạo tam cảnh, cũng không thể lớn như vậy.
Không, vốn dĩ không thể so sánh.
Thức hải của võ tướng thành yêu vừa rồi, cũng chẳng qua chỉ bằng một hồ nước.
Nhưng hồ nước ấy khiến nó phí không ít công sức mới làm xong.
Biển lớn mênh mông như thế, phải đối kháng bằng cách nào?
Tuyệt vọng, tuyệt vọng sâu đậm.
Nó giống như điên nhảy vào trong biển rộng, hiện giờ nó chỉ muốn đi ra ngoài.
Nó bơi cực kỳ lâu, nhưng vẫn là biển rộng vô biên vô tận, thức hải này tựa như căn bản không có phần cuối vậy.
Khôi Quỷ không thể không quay về đảo nhỏ lúc nãy.
Nằm ở trên đảo, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn bầu trời hoàng hôn trong thức hải.
Lúc này một bóng người đột nhiên đi tới từ phương xa.
Đây là một thiếu niên nhanh nhẹn, khoảng chừng mười tám mười chín tuổi.
Tuy rằng số tuổi khác nhau, thế nhưng bóng dáng cao to vẫn liếc mắt một cái là nhận ra thiếu niên ấy. Chính là đứa trẻ bên ngoài kia.
Bởi vì đường nét của bọn họ gần như giống nhau như đúc.
"Ầm!"
Theo thiếu niên đi tới, toàn bộ thức hải đột nhiên bạo động.
Cuồng phong đột nhiên thổi tới, mưa to xối xả chợt hạ xuống.
Vòi rồng khổng lồ cuốn lên nước biển ngập trời, làn mưa bay múa trên không trung, như từng con thần long một.
Dưới cơn mưa xối xả, sóng lớn bốc lên.
Biển rộng sau lưng thiếu niên dần dần, dần dần dâng lên, một con sóng lớn cao tới vạn trượng xuất hiện trước mắt Khôi Quỷ.
Sóng lớn như thanh đao khổng lồ cắt ngang thế giới, dần dần tuôn hướng Khôi Quỷ.
Cảnh này uy thế cực kỳ, mặc dù dùng thần tích để hình dung cảnh này cũng vốn dĩ không đủ, có lẽ thiếu niên này vốn chính là thần.
"Phịch."
Khôi Quỷ quỳ xuống, nó biết mình lần này là hoàn toàn xong đời, không có bất kỳ cơ hội nào khác.
"Cậu là ai?"
Khôi Quỷ hò hét như điên, một người khủng bố như vậy, tại sao lại xuất hiện ở thế giới này?
Thiếu niên đi tới trước mặt Khôi Quỷ, toàn bộ thức hải đột nhiên yên lặng xuống, thời gian và không gian đều tựa như dừng lại.
Sóng lớn điên cuồng ập tới, dừng ở sau lưng, dưới sóng lớn hòn đảo nhỏ này sợ rằng cả con kiến cũng không tính.
Dưới luồng uy áp ấy, Khôi Quỷ thậm chí run bắn cả người, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy được.
"Cậu là ai..."
Khôi Quỷ dùng hết sức lực, hỏi vấn đề của mình.
Thiếu niên cũng không trả lời, ngược lại là duỗi tay, một thanh đao trong suốt nước, xuất hiện ở trong tay.
Một luồng khí thế bá đạo đến khó mà nói rõ phóng lên cao.
Thiếu niên nắm lại, đột nhiên cười.
Thiếu niên cười cực kỳ ôn hòa, lại có cảm giác khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.
Khôi Quỷ thậm chí cảm nhận được sự ấm áp của gió xuân.
"Tôi ấy hả, tên Tiêu Trần, Tiêu Trần chân chính, thật ra tôi không thích cái tên này lắm."
Thiếu niên quơ quơ đao.
Một màn kinh khủng xảy ra.
Một đao khí khổng lồ đến có thể xé rách màn trời cứ như vậy liền xông ra ngoài, đánh cả biển rộng thành hai nửa.
"Lâu lắm rồi không dùng đao, có chút ngượng tay, đúng rồi cậu tên gì, tại sao lại tới đến nơi đây?"
Thiếu niên lắc đầu có chút không thú vị ném xuống đao nước trong tay, ôn hòa hỏi.
Khôi Quỷ cảm nhận được hơi thở ấm áp, từ từ ngẩng đầu lên.
Một khuôn mặt tươi cười đầy mặt, hiện ra ở trước mắt mình.
Khôi Quỷ không cách nào hình dung được nụ cười ấy, an nhàn, tự tại, siêu thoát, dường như tất cả từ tốt đẹp nhất đều có thể dùng để hình dung.
Khôi Quỷ không biết vì sao đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
"Tôi làm cậu sợ rồi." Thiếu niên cười, nhẹ nhàng đỡ Khôi Quỷ dậy.
Khôi Quỷ thụ sủng nhược kinh, theo thiếu niên ngồi ở phần biên của hải đảo.
Thiếu niên bỏ đi vớ giày, chân trần đạp nước biển, phát ra từng tiếng vang giòn giã.
Thiếu niên thời khắc này, nhìn qua như là con em nhà giàu vô ưu vô lự, mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.
Khôi Quỷ đột nhiên phát hiện, tóc của thiếu niên thế mà lại biến thành màu vàng, lại còn buông thõng xuống như là thác nước, xinh đẹp tuyệt trần.
Rất nhanh tóc thiếu niên lại biến về, đổi thành màu đen.
Lúc này có vẻ thiếu niên đã chơi đủ, mang giày vào vỗ vai Khôi Quỷ nói: "Cậu nhất định đã phạm sai lầm, nếu không sẽ không bị giam vào trong thức hải."
"Kỳ thực ở đây cũng không tệ, có tiểu đảo có biển rộng, thời gian qua tốt, chính là thời gian nhất thành bất biến, nếu như có thể tìm được chuyện làm, ở đây cũng không tệ lắm."
Thiếu niên an ủi Khôi Quỷ, vẫy tay từ biệt.
Một ngày hai ngày một năm hai năm.
Khôi Quỷ không biết mình ở chỗ này bao lâu, có thể chỉ là một hồi, có lẽ là vô số năm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận