Nhìn Tiêu Trần và Phong Tam Kỳ, Mạc Càn Sơn không thể tin vào mắt mình.
Mạc Càn Sơn phóng ra khí cơ, cuối cùng xác định rằng Phùng San Kỳ thực sự đến một mình, Phong Tam Kỳ đứng ở phía sau Tiêu Trần một cách cung kính, giống như một đôi chủ tớ.
Phong Tam Kỳ là người như thế nào, thật sự đối xử với thiếu niên này như vậy, thật sự khiến Mạc Càn Sơn có chút khó hiểu.
Mạc Càn Sơn cũng phát hiện ra điều gì đó, Phong Tam Kỳ mặt mày xanh tím, giống như bị đánh cho tơi bời.
Mạc Càn Sơn trong lòng không chắc, kiên trì chắp tay nói: "Phong huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Phong Tam Kỳ nhìn Tiêu Trần, Tiêu Trần gật đầu nói nhỏ: "Hù dọa lão già kia một chút."
Phong Tam Kỳ đột nhiên lấy lại khí lực, eo thẳng tắp, bộ dáng hăng hái.
Phong Tam Kỳ cười nói: "Mạc huynh gần đây thế nào rồi?"
"Không nhọc Phong huynh lo lắng, gần đây Mạc mỗ khá thoải mái." Mạc Càn Sơn ngoài cười trong không cười nói.
Phong Tam Kỳ giật giật khóe miệng cười hắc hắc: "Làm sao tôi nghe nói như tử sĩ Tiên Đăng của ông tổn thất rất lớn, chẳng lẽ lại là lời đồn?"
Sắc mặt Mạc Càn Sơn trở nên âm trầm, con gái của hắn bị tấn công, một Ngụy Đế cùng một ngàn tử sĩ Tiên Đăng hi ính, đều là thư tuyệt mật, không thể trong khoảng thời gian ngắn như vật truyền đi.
Phong Tam Kỳ biết rõ về vấn đề này, chỉ có một câu trả lời, vấn đề này với hắn thoát không khỏi liên quan, thậm chí Mạc Càn Sơn có lý do hoài nghi, chuyện này là do Phong Tam Kỳ xúi giục!
"Ha ha!" Phong Tam Kỳ cười như sói già: "Nhìn biểu hiện của Mạc huynh, lẽ nào là thật."
Khí trong ngực Mạc Càn Sơn có chút ngột ngạt, nhưng không dám bắt lấy Phong Tam Kỳ.
Lúc này, Tiêu Trần đột nhiên tát vào đầu Phong Tam Kỳ, Phong Tam Kỳ tội nghiệp quay người lộn nhào bay ra ngoài.
"Lão tử kêu mi hù dọa hắn, mi ở chỗ này tán gẫu cái rắm với hắn."
Mạc Càn Sơn sững sờ khi nhìn thấy, Phong Tam Kỳ bị tát, không chỉ có tát, ngay cả rắm cũng không dám thả.
Phong Tam Kỳ che đầu nhìn Mạc Càn Sơn, càng nghĩ càng tức giận, nếu không phải do cái tên này, chính mình sao lại bị tai bay vạ gió như vậy.
Phong Tam Kỳ gầm lên: "Họ Mạc, hiện tại lão phu đã có trong tay Thiết Phù Đồ cùng Tham Lang Quân. Mi thức thời chút cho lão phu, đại nhân hỏi mi cái gì liền trả lời cái đó, nếu không lão phu lập tức dẫ người tiêu diệt Mạc gia nhà mi. "
Uy hiếp, trắng trợn uy hiếp, hay là nói một sự uy hiếp không hề có trình độ.
Tiêu Trần rất hài lòng, vỗ vỗ vai Phong Tam Kỳ, "Tiền đồ vô lượng."
Vẻ mặt Mạc Càn Sơn khó coi đến cực điểm, ông ta chưa từng nghĩ tới Phong Tam Kỳ lại thẳng thắn trở mặt như vậy.
Tiêu Trần cười nói: "Tôi vốn là muốn ông cùng Phong Tam Kỳ nói chuyện ôn hòa, nhưng vừa nhìn thấy ông, tiểu gia đaya liền cảm thấy khó chịu nên đành phải mạnh bảo. Ông cảm thấy như thế nào?"
Phong Tam Kỳ nhìn vẻ mặt của Mạc Càn Sơn đầy vẻ kinh hỉ, Tiêu Trần đã kể cho hắn nghe chuyện lúc nãy trên đường, hắn cũng hiểu nguyên do.
Nếu Mạc Càn Sơn thành thật trả lời câu hỏi của Tiêu Trần, theo tính cách của Tiêu Trần, hắn chắc chắn sẽ không bạc đãi Mạc Càn Sơn.
Nhưng Mạc Càn Sơn là một người cứng rắn, đã bỏ lỡ cơ hội này, điều này thực sự khiến Phong Tam Kỳ rất vui.
Mạc Càn Sơn mặt lạnh nói: "Hành vi của tiểu huynh đệ lần này, không sợ bị người khác chế giễu."
Tiêu Trần cười cười, vẻ mặt không biết xấu hổ trả lời: "Không sợ."
Nói xong, sắc mặt Tiêu Trần lập tức sụp vỡ: "Những gì tôi nói trước đây vẫn tính, nếu ông nói cho tôi biết chuyện về Mệnh Vận Thiên Quốc, tôi cam đoan Phong Tam Kỳ sẽ không động đến một sợi tóc của người nhà họ Mạc của ông, đương nhiên ông không nói cũng không thành vấn đề, tôi lập tức để cho Phong Tam Kỳ giết chết ông. "
Phong Tam Kỳ vừa nghe đã nhếch khóe miệng, hắn thật sự hy vọng Mạc gia sắt đá, cứ như vậy bản thân hắn ta có thể nuốt trôi nhà họ Mạc.
Mạc Càn Sơn sắc mặt ảm đạm, quay đầu lại nhìn tử sĩ Tiên Đăng của chính mình, cuối cùng thở dài gật đầu.
Tu hành giới không phải là như vậy sao? Làm gì có liêm sỉ? Làm gì có chính nghĩa? Đều là nắm đấm lớn định đoạt.
"Đồ đê tiện" Tiêu Trần cười nói.
"Có thể để Phong Tam Kỳ tránh đi không?" Mạc Càn Sơn chỉ vào Phong Tam Kỳ vẻ mặt âm trầm nói.
Tiêu Trần gật đầu nói với Phong Tam Kỳ: "Được rồi, không có chuyện của anh rồi, nên làm gì thì làm đó đi?"
Mặc dù Phong Tam Kỳ cũng muốn nghe, nhưng hắn chỉ dám nghĩ tới.
"Tiểu nhân cáo lui." Bóng dáng Phong Tam Kỳ dần dần biến mất.
Khi Mạc Càn Sơn đi tới chỗ Tiêu Trần, không khỏi hỏi: "Cậu rốt cuộc là ai? Tại sao ngay cả Phong Tam Kỳ cũng không dám làm trái ý cậu dù chỉ là một chút?"
"Tiêu Đại Đầu, mọi người đều gọi tôi như vậy." Tiêu Trần vừa mở miệng đã nói linh tinh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận